NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 466

tím tái lại trước Mẹ vì ngượng. “Hãy chiến thắng nhé, dũng sĩ của em,”
nàng cười hớn hở.

Ngay trước khi tôi bước lên xe buýt thì Jake đến trong chiếc Corvette

quen thuộc làm tôi rất vui. Niềm vui còn được nhân lên khi tôi trông thấy
cô Riley ngồi bên anh. Jake ra khỏi xe và vỗ vai tôi. “Anh nghe nói chú
mày đã làm được nhiều cái hoành tráng phải không, Sonny. Anh phải quay
về đây ngay để tiễn em đấy. À, em biết quý cô này chứ hả?”

Tôi bước lại phía cô Riley. Cô mở cửa xe nhưng không tỏ vẻ có ý định

muốn bước ra ngoài nên tôi liền quỳ gối xuống bên cạnh. Không biết có
phải cô lại cảm thấy mệt lại rồi hay không. “Cho họ thấy người dân miền
Tây có thể làm được những gì, Sonny nhé,” cô bảo rồi chìa tay ra cho tôi.

“Vâng, thưa cô!” tôi nắm lấy tay cô lắc nhẹ và hứa. Hai cô trò nhìn nhau,

rồi cô ôm tôi vào lòng, ghì chặt.

Mẹ vỗ nhẹ lên cánh tay tôi tại cửa xe buýt. “Con ngoan của Mẹ,” bà bảo.

Còn Bố chỉ bắt tay tôi và chẳng nói gì, thậm chí còn cáu kỉnh khi thấy bóng
dáng chú Dubonnet. Cả hai nói với nhau gì đó, ném những ánh mắt hận thù
vào nhau khi xe buýt bắt đầu lăn bánh.

TÔI THẢ MÌNH VÀO GHẾ khi xe buýt bon bon lăn bánh trong màn

đêm. Tôi ngủ gần như suốt chặng đường và chỉ mở mắt khi tia nắng đầu
tiên rọi vào xe. Tôi giật mình khi không còn thấy xung quanh là những
ngọn núi quen thuộc nữa mà thay vào đó là những dải đất trống trải dài
mênh mông. Đến gần trưa thì tới thành phố, tôi lục tục lôi đồ đạc ra trong
một góc ở Sảnh Hội chợ Indiana. Ở đây, tôi được chỉ định dựng quầy trưng
bày ở góc ngoài rìa của hội chợ, chung khu với những đề án về lực đẩy
khác. Ngay từ đầu, tôi đảo mắt sơ qua các quầy trưng bày khác và cảm thấy
nhẹ nhõm khi nhận ra rằng chẳng có cái nào đạt được sự tinh tế như thiết kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.