NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 469

Tôi thổ lộ cảm giác của mình cho Tex nghe làm cậu ấy phì cười. “Anh

bạn ạ, nếu cậu muốn hiểu rõ hơn cảm giác trống trải, bằng phẳng này thì
phải đến Texas thôi.” Sau đó bọn tôi cùng kể cho nhau nghe nhiều hơn về
quê nhà của mình, mọi việc dường như làm cho Tex lo lắng. “Cậu không
phải đến đây để thi đua trong hội chợ này,” cậu ấy bảo. “Cậu đến đây để
đem lại chiến thắng cho tất cả những người dân ở thị trấn nhỏ bé nơi quê
nhà. Rồi cậu sẽ ra sao nếu trở về với hai bàn tay trắng?” Nói rồi cậu lắc
đầu. “Ôi dzời ơi. Tớ phải suy nghĩ nhiều hơn về điều này rồi đấy.”

Sáng hôm sau, Tex và tôi bắt xe buýt ra hội chợ để tiếp tục một ngày thú

vị nữa của mình. Nhưng mọi việc xảy ra thật bất ngờ, tôi thấy mấy cái
miệng, thân và chóp tên lửa của mình đã không cánh mà bay.

Tôi không thể nào hiểu nổi và cũng chẳng có kinh nghiệm gì để đối mặt

với điều này. Làm sao mà chúng biến mất được nhỉ? Ai lại đánh cắp chúng
và tại sao? Tex đến bên cạnh tôi. “Cậu không khóa đồ đạc lại à?”

“Tớ không nghĩ là mình phải làm vậy!” tôi la lên, giọng như lạc cả đi.

“Cậu từ đâu đến vậy, Sonny? À, phải rồi, miền Tây Virginia, tí nữa là tớ

quên mất.” Nói rồi cậu ấy cho tôi xem cái thùng gỗ với cái khóa to đùng.
“Ở đây là thành phố. Cậu phải khóa mọi thứ lại.” Cậu ấy vừa nói vừa nhìn
tôi với ánh mắt đầy sự cảm thông. “Cậu phải thông báo việc này cho bảo
vệ. Đi nào, để tớ dẫn cậu đi.”

Sau cùng, bọn tôi cũng tìm được người bảo vệ, ông nghe tôi tường thuật

mọi chuyện rồi bảo rằng đêm qua có vài đứa vào đây, có lẽ bọn chúng đã
khoắng đồ đạc của tôi. Tôi nghe rõ mồn một những gì ông ấy vừa nói
nhưng chẳng thể tin vào tai mình. “Nhưng tại sao bọn nó phải làm vậy
chứ?” tôi hỏi.

Người bảo vệ nhìn tôi. “Cháu đến từ đâu thế hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.