NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 471

nhân đánh đuổi mấy người đốc công ra khỏi khu mỏ vào hôm qua. Bây giờ
Tag phải lên nhà than để canh gác. Còn Bố con thì suốt ngày dọa sẽ đấm vỡ
mũi John Dubonnet. Mẹ nghe ông ấy nói với Clyde rằng có thể sẽ nhờ đến
cảnh sát liên bang nữa cơ.”

Tôi lại càng thêm thất vọng. “Mẹ ạ, con thật sự cần giúp đỡ.”

Bà thở dài. “Mẹ sẽ cố hết sức mình.”

Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và ích kỉ. Trong khi Mẹ cho

tôi biết thị trấn đang loạn cả lên, Bố và chú Dubonnet sắp thượng cẳng tay
hạ cẳng chân và có thể cảnh sát liên bang sẽ xuất hiện nữa, thế mà tôi còn ở
đây lằng nhằng về mấy dụng cụ hỏa tiễn của mình. “Mẹ à,” tôi nói, cố gắng
kìm nén lại phần hồn đang muốn gào thét, khóc than và van nài của mình
lại, “không sao đâu. Thật sự đấy Mẹ ạ. Con xin lỗi vì đã gọi điện như thế
này.”

“Không, không đâu Sonny,” bà trấn an. “Con gọi là đúng rồi. Mẹ sẽ cố

xem mình có thể làm gì, nhưng Mẹ không thể hứa chắc gì cả, con hiểu
không?”

Tôi gác máy rồi quay trở lại quầy trưng bày của mình. Nhiều người nhìn

theo tôi rồi tiếp tục qua xem tác phẩm của thí sinh khác. Tôi tìm thấy một
cái thùng và ngồi ngay lên đó. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ Tex cũng đúng thôi.
Chẳng ai trong khu vực lực đẩy này có thể thắng một giải thưởng nào đâu.
Vì vậy có lẽ tôi nên trở về nhà và chấp nhận lời nhận xét của mạng lưới
thông tin hàng rào rằng mình chỉ là thằng thùng rỗng kêu to giống như
những gì Bố đã từng nghe bấy nhiêu năm nay.

Đêm đó, Tex nghe điện thoại của khách sạn và gọi tôi. Ra là Mẹ gọi.

“Con có thể ra trạm xe buýt Trailways ở Indianapolis vào lúc 8 giờ sáng
mai không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.