NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 474

Tôi chạy đi tìm để tận mắt chứng kiến người đàn ông vĩ đại đó. Tôi lang

thang qua các lối đi chính, lạc đường và hỏi han xung quanh xem có ai thấy
Tiến sĩ von Braun hay không. Lần nào cũng vậy, hình như là tôi luôn lỡ dịp
gặp ông. Một giờ sau, tôi chịu thua, không tìm nữa và trở lại quầy trưng
bày của mình. Tex buồn bã đón tôi. “Bạn hiền ạ, thật tiếc phải cho cậu biết
rằng ông ấy vừa ghé ngang đây. Ông đã chính tay cầm cái miệng tên lửa đó
lên, Sonny ạ.” Tex chỉ vào miệng tên lửa được chú Caton chế tác lại. “Ông
ấy nói đây là một thiết kế tuyệt hảo và mong ước được gặp mặt cậu bé chế
tạo ra nó.”

Tôi vội vàng lao về phía Tex chỉ nhưng hình như Tiến sĩ von Braun đã

rời khỏi đây rồi. Thất vọng não nề, tôi trở về và biết mình vừa đánh mất
một cuộc viếng thăm khác. Lần này là mấy vị giám khảo đến trao bằng
khen và hai chiếc huy chương bạc và vàng. Tex vỗ lưng tôi sung sướng.
Cậu ấy được giải nhì nhưng chẳng hề gì, điều quan trọng là cả hai chúng tôi
đều chiến thắng. Tôi liền làm một cuộc điện thoại đường dài thứ hai ngay
sau đó.

TÔI BƯỚC RA KHỎI XE BUÝT ở Bluefield trong một biển người với

những khuôn mặt quen thuộc, tràng pháo tay và những tiếng hò reo. Tất cả
mọi người đều trầm trồ chiếc huy chương bất ngờ tôi vừa đạt được. Việc
đầu tiên tôi biết là “Cuộc biểu tình đã chấm dứt!” từ chú Caton. Trước khi
tôi kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra và mấy dụng cụ tên lửa gửi lên sau được chế
tạo như thế nào thì Roy Lee kéo tôi ra một bên. “Sonny, cô Riley đang nằm
bệnh viện.”

Mẹ đến bên tôi, còn Bố thì đã chờ sẵn trong chiếc Buick. Chú Dubonnet

và chú Caton giúp chất đồ đạc vào thùng xe. “Đi theo mấy đứa bạn đi,” bà
bảo. “Rồi Mẹ sẽ kể mọi chuyện cho con nghe sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.