NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 482

“Không, thưa Mẹ.”

“Ông ấy bảo đúng là như vậy.” Bà tự rót cho mình một tách cà phê rồi

tiến đến quệt một ít màu nâu lên quả dừa. “Làm sao một người phụ nữ có
thể bỏ đi khi người đàn ông thừa nhận rằng ông ấy không xứng đáng với
mình cơ chứ?”

Roy Lee nhún vai. “Và rồi mọi việc được an bài. Bố cậu kí tên, sau đó

chú Caton lao vào trong xưởng bắt đầu làm việc. Bọn tớ chạy vào dọn dẹp
trong khi chú ấy cùng đồng nghiệp thực hiện công việc. Nhiều người ra vào
liên tục giúp đẩy nhanh tiến độ. O’Dell đã đóng cho cậu vài cái thùng mới,
còn tớ thì phóng như bay để kịp đưa nó đến trạm Trailways cho cậu. Khi
cậu gọi điện về báo tin chiến thắng, tớ thề là lúc đó cả thị trấn cùng reo
mừng. Cậu có thể nghe tiếng họ âm vang khắp thung lũng đấy.”

Tôi lắng nghe mọi phiên bản của câu chuyện từ mọi người và đều đáp lại

một câu từ đáy lòng mình. “Ước gì mình có thể được chứng kiến tận mắt
nhỉ.” Trong lịch sử của Coalwood từ trước đến nay, tôi nghĩ đó chính là
giây phút tuyệt vời nhất, mặc dù Bố tôi phải đầu hàng Liên minh Công
nhân, và Mẹ thì phải ở lại vùng núi này một thời gian nữa. Quả Jake nói
không sai. Cuộc đời đã được định sẵn. Nếu như ai có đủ quyết tâm phá vỡ
nó thì có thể vòng sang lối khác trong một khoảnh khắc nào đó, nhưng sau
cùng cũng sẽ phải trở về nơi Chúa đã ấn định mà thôi.

CUỐI CÙNG LỄ TỐT NGHIỆP CŨNG ĐÃ ĐẾN, học sinh niên khóa

1960 của trường trung học Big Creek hãnh diện bước xuống lối đi giữa hai
dãy ghế trong phòng thể dục để nhận bằng, nam sinh trong áo choàng xanh,
còn nữ sinh thì trong áo dài trắng. Dorothy là đại biểu học sinh đọc diễn
văn từ biệt trong lễ tốt nghiệp năm ấy. Quentin, với điểm B, xếp hạng nhì
về học lực được đọc lời phát biểu khai mạc lễ tốt nghiệp. Sau đó là Billy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.