NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 85

qua điện thoại một cách dữ dội rồi khoác vội áo, mũ và phóng ra cửa. Tôi
biết rằng ông rất biết ơn sự gián đoạn này. Bố đi đến quá nửa đêm mới về
nhà. Mỗi khi Bố làm vậy, tôi tự hỏi không biết có khi nào ông chỉ quanh
quẩn trong văn phòng, ngồi đếm thời gian, đợi đến khi Mẹ ngủ rồi mới về
hay không.

Một tuần sau, đúng như những gì Mẹ lo sợ, Hội Phụ huynh bóng bầu dục

đã đệ đơn kiện. Trận đấu chung kết chỉ còn cách một tuần nên họ phải tác
động tòa án giải quyết vụ việc một cách nhanh chóng. Ba ngày sau khi lập
hồ sơ, quan tòa bang ở Bluefield liếc sơ qua và loại bỏ vụ kiện do vấn đề
liên quan đến chuyên môn. Ông phán rằng, theo tiền lệ, chưa có một tổ
chức cá nhân nào đi kiện một cơ quan cấp bang tại tòa án của ông cả. Trận
chung kết vẫn diễn ra theo đúng ngày quy định và mùa giải chính thức kết
thúc. Jim rất giận dữ và tự nhốt mình trong phòng suốt ngày, trừ những lúc
xuống nhà ăn hoặc xem tivi hay nói chuyện điện thoại với mấy đứa con gái.
Tôi tránh mặt anh ta, rút lui vào chiếc ghế trong phòng khách ngồi đọc số
Newsweek mới nhất của Bố.

“Tôi mừng vì mọi việc cuối cùng cũng kết thúc.” Mẹ nói khi nhìn Jim

rầu rĩ bước lên xuống cầu thang.

“Bọn tôi sẽ kháng cáo.” Bố nói vọng ra từ chiếc ghế bành của ông. Bố

đang nằm đọc báo. “Bọn tôi sẽ thay đổi chính kiến của lão quan tòa đó”.

“Nhưng trận đấu đã diễn ra rồi cơ mà!”

“Nó thuộc về vấn đề nguyên tắc.” Bố đáp lại.

Mẹ bước vào phòng khách và đứng trước mặt Bố. “Nguyên tắc gì? Chỉ là

bóng bầu dục cấp trường thôi mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.