NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 187

- Đồ óc bã đậu. – Tôi yếu ớt nói với Horse. Tôi cảm thấy thật ngu ngốc.

Câu đó không được nói ra đúng cách. Nghe chẳng có gì là mạnh mẽ cả. Tôi
giơ nắm đấm ra. – Cút khỏi đảo này. – Tôi ra lệnh.

- Ai sẽ khiến chúng tao đi đây? – Horse cười nhạo.

- Tao. – Tôi nói.

Tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ. Chúng là những đứa rất to con. Chúng

tiến lại gần tôi với những khuôn mặt gầm gừ.

Tôi quay người và bỏ chạy.

- Bắt lấy nó. – Chúng hối hả đuôit theo tôi. Tôi bò lên trên đụn cát và leo

lên cao hơn. Tôi cảm thấy tiếng thở phì phò của chúng ở phía sau mình. Bãi
cát dẫn tới mỏm đá. Đá cứa sâu vào đôi chân trần của tôi. Chúng đau phát
điên lên. Tôi tập tễnh chạy chậm lại. Những ngón chân tôi đang chảy máu
ròng ròng. Không ăn thua rồi. Bọn chúng sắp tóm được tôi rồi.

Tôi quay người và nhìn thẳng vào bọn kia. Đằng sau chúng, xa xa phía

bên dưới, tôi có thể thấy rõ Shelly già cỗi đang bò dần trên cát. Chúng vẫn
chưa nhìn thấy nó. Chưa nhìn thấy.

Thistle lại vòng ra phía sau tôi. Chúng tiến lại gần. Tôi cố tìm một thứ gì

đó để tự vệ. Không có gì cả. Tôi thò tay vào túi áo tuyệt vọng tìm kiếm.
Những ngón tay của tôi tìm thấy một thứ gì đó rất có tác dụng.

- Lùi lại! – Tôi hét to. – Nếu không tao sẽ dùng đến thứ này.

Horse phá lên cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.