Con dê. Con phải bắt được nó. Con vội vàng ba chân bốn cẳng phóng
theo con dê. Con chạy thật nhanh dọc theo mỏm núi. Con dê đó đang hướng
vào thành phố. Với tốc độ rất nhanh. Có thể mẹ không nghĩ thế nhưng thực
sự thì con dê có thể chạy rất nhanh. Con cố gắng bắt kịp nó nhưng không
thể. Hai bên người con ê ẩm. Hông đau như dần. Phổi gần như không thể
thở được.
Con chạy chậm lại, chỉ nhanh hơn đi bộ một chút. Đó là điều tốt nhất con
có thể làm lúc này. Vừa đi con vừa nghĩ về viên ngọc mắt mèo. Làm sao mà
lấy lại nó được bây giờ?
Con có thể mang con dê đến chỗ bác sĩ thú y. Con có thể đề nghị ông ấy
lấy nửa viên ngọc mắt mèo và mổ lấy nó ra. Hoặc con có thể nói:
- Ông hãy mổ bụng con dê và lấy viên ngọc mắt mèo ra. Sau đó ông hãy
chữa cho con chuột túi và giữ lại viên ngọc đó. Hai ca phẫu thuật đổi lấy
một viên ngọc mắt mèo.
Nhưng trong thâm tâm mình con biết ông ấy sẽ cười ầm lên. Con chỉ là
một đứa trẻ. Và sẽ thế nào nếu viên ngọc mắt mèo đã biến mất? Ra ngoài
rồi, giả dụ thế.
Không, con cần phải bắt con dê và tự mình lấy lại viên ngọc mắt mèo.
Nhưng bằng cách nào? Có lên thì phải có xuống. Có vào thì phải có ra. Tất
cả những gì con phải làm là bắt con dê đó và nhặt hết phân của nó lại. Sớm
muộn gì viên ngọc mắt mèo cũng sẽ xuất hiện trong một cục phân dê thôi.
Và khi đó mọi việc sẽ ổn thỏa cả.
Rồi con lại bắt đầu lo lắng. Không biết phải mất bao lâu con dê mới thải
viên ngọc ra ngoài? Dê ăn rất nhanh. Khéo không viên ngọc lại bị thải ra
ngoài trước khi con tóm được con dê thì chết. Chậm chạp chẳng phải là
kiểu của dê. Con phải nhanh lên mới được.