lạnh. Knuckles thả chú ấy ra, rơi bịch xuống, người ướt nhoẹt và lê người
trên sàn. Chú Russell đổ sụp người xuống sàn nhà và hít lấy hít để không
khí vào phổi.
Knuckles ngay lập tức quay người phi về phòng ngủ của tôi.
- Nhanh lên, Terry. – Bố quát to. – Đóng cửa lại.
Tôi muốn đóng cửa lại. Ý tôi là vậy, ý tôi là tôi muốn đóng ngay cửa lại.
Tôi chỉ hơi chậm hơn một chút thôi. Tôi muốn biết có gì ở trong cái hộp đó.
Tôi cần phải biết. Tôi chỉ cố liếc một cái thôi. Rồi tôi chạy lại chỗ cửa. Quá
muộn rồi. Knuckles xẹt qua. Phi người tới thẳng chỗ cái hộp.
Chú Russell đang lau máu trên cổ chú ấy.
- Ổn rồi. – Chú ấy nói. – Con mèo đó đúng là có một không hai.
- Con biết có gì trong hộp đó. – Tôi nói.
Tất cả mọi người đều yên lặng và nhìn tôi.
- Vậy có gì nào? – Cuối cùng mẹ nói.
- Trứng ạ. – Tôi nói. – Hai quả trứng chim rất xinh.
4
Tất cả chúng tôi đứng nhìn Knuckles qua cửa phòng. Nó đang cuộn
người trên cái hộp, miệng gừ gừ thích thú và trông rất vui vẻ. Theo một
cách đầy tội lỗi.