NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 84

- Cả ông cảnh sát lẫn tôi đều rất lo lắng.

- Sau đó ông đẩy chúng tôi lên xe và cho xe chạy về đường cũ. Đám

người trọc đầu đứng lại bên đường tìm cách giữ xe lại, nhiều người quẳng
gạch đá vào xe, có người còn vốc xác ruồi ném theo chúng tôi.

- Tôi rất hiểu vì sao họ nổi giận với chúng tôi. Mọi người đều bị trọc

lông lốc, thậm chí cả chó, mèo cũng không còn một sợi lông. Cả thị trấn
không có một người nào còn nổi một sợi tóc trên đầu.

Cuối cùng thì cảnh sát đã cứu thoát chúng tôi, họ đưa chúng tôi đi Men-

buốc, một nơi rất xa. Đến đây họ thả bố con tôi xuống. Chúng tôi băn khoăn
lo lắng không biết rồi đây sinh sống như thế nào. Chỉ có điều chúng tôi biết
chắc chắn sẽ không bao giờ có dịp trở lại “Bờ Biển Ngọc” nữa.

11

Báo chí, truyền hình đưa tin ầm ĩ về cái vụ ruồi chét tiệt đó. Bố và tôi

thay tên đổi họ để không có ai có thể phát hiện ra tung tích của chúng tôi.
Dần dà mọi chuyện cũng qua đi, chuyện đó chẳng mấy ai còn nhớ tới. Có
một thời gian ngắn tóc giả trở thành của hiếm ở Úc, nhưng sau vài ba tháng
tóc mọi người lại mọc trở lại. Thời gian càng trôi đi càng có đông người
cho rằng cái chuyện ruồi nhặng đó thật thú vị.

Tôi ngồi bên cạnh bể bơi trong trang trại nhà mình và viết câu chuyện

này. Bố đang loay hoay lau chùi chiếc xe Rolls Royce mới tinh. Cuối cùng
thì mọi chuyện lại diễn ra rất tốt đẹp đối với bố con chúng tôi. Bố đã có một
phát minh và nhở đó kiếm được khá nhiều tiền. Đó là một loai thuốc làm
rụng lông và tóc, một loại hồ sền sệt màu vàng đóng trong tuýt. Người ta,
nhất là đàn bà con gái đua nhau mua loại thuốc đó bôi lên ống chân. Thuốc
rất có hiệu nghiệm, mùi lại dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.