NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 117

1

Vì một lý do nào đó, nó khiến Sally rùng mình.

Nó được làm bằng đồng và to cỡ khoảng cái bao diêm. Nó khá nặng và được

khắc hai chữ cái đầu S.O. trên mặt. Bố Sally thường dùng nó để chặn giấy.
Sally rùng mình và đặt nó trở lại bàn.

- Bố đã bảo con là không được chơi với cái đó cơ mà. Sally. – Bố nói. – Nó

là thứ duy nhất mà bố có để nhắc bố nhớ về cô Esso.

Sally thở dài và nhìn qua cửa sổ thấy lũ cừu đang gặm cỏ dọc bên đường.

- Xe buýt đến rồi. – Cô bé nói rồi vớ lấy cái túi và chầm chậm bước ra cửa.

Cô bé không muốn đi học. Cô bé không bao giờ muốn đi học. Cô bé rất ghét

đi học. Nhưng cô bé biết mình phải đến trường. Cô bé muốn trở thành một bác
sĩ và chẳng có mấy người có thể trở thành bác sĩ mà không cần phải học cả.
Nhưng đã rất nhiều lần cô bé muốn trốn học lắm rồi.

Chỉ có mười sáu học sinh ở trường: bốn bé trai ở lớp vỡ lòng, bốn cậu học

lớp bốn, hai đứa ngồi lớp năm, năm

[5]

thằng ở lớp sáu. Tổng cộng là có mười

lăm học sinh nam.

Mười lăm thằng con trai và một đứa con gái. Tất cả đều ngồi chung một lớp

học bé tí với một giáo viên. Mà đó lại là một thầy giáo.

Vì hôm nay cả lớp sẽ học môn thể dục. Môn này có một cái tên mỉ miều là

Mini-Olympics. Đẩy tạ, nhảy xa, nhảy cao, chạy một trăm mét và maratông.
Sally sẽ lại về bét như thường lệ. Năm thằng học lớp sáu luôn đánh bại Sally ở
mọi môn thể thao. Thậm chí nhiều khi một vài đứa lớp bé hơn cũng về trước
cô bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.