NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 14

- Lennie, sao cậu lại không được phép ra ngoài khi trời tối? – Tôi thường hỏi

đi hỏi lại như vậy.

- Không được phép nói. – Lần nào Lennie cũng trả lời thế.

Mọi việc cứ thế trôi đi hết năm này đến năm khác, cho đến khi cả hai chúng

tôi đều được mười một tuổi. Tội nghiệp cậu bạn Lennie của tôi. Chúng tôi có
thể lang thang cùng nhau khắp nơi cả ngày nhưng hễ cứ trời tối là cậu ấy phải
trở về nhà. Nói chung, cậu ấy không được phép vui chơi nhiều lắm. Không bao
giờ cậu ấy tham gia các buổi cắm trại của nhà trường. Thậm chí cậu ấy cũng
luôn có lý do để không đi xem những buổi chiếu phim ở BairnsdaleVào ban
ngày thì tất cả mọi việc đều ổn. Chúng tôi có thể chạy quanh những bụi cây,
dựng nhà trên cây, câu cá, lang thang đâu đó. Nhưng cứ khi trời tối thì không
có gì nữa cả.

Rồi chuyện đó cũng xảy ra. Lennie quyết định kể cho tôi nghe về bí mật đó.

- Ritcho, tối nay cậu để cửa sổ mở nhé. Tớ sẽ sang. – Cậu ấy bảo tôi.

- Tôi cứ ngồi, đợi và đợi. Chẳng thấy Lennie đâu. Chẳng có một tín hiệu gì

của cậu ấy. Tôi trèo lên giường nằm, mở một cuốn sách ra đọc nhưng không tài
nào tập trung được. Cuối cùng, khi đã khoảng nửa đêm, Lennie trèo vào qua
cửa sổGì vậy? – Tôi nói.

- Tớ sắp nói với cậu một điều bí mật. – Cậu ấy nói. – Nhưng cậu phải hứa là

sẽ không bao giờ kể với ai. Không bao giờ.

- Cậu biết tớ mà, anh bạn. – Tôi nói. – Tớ sẽ làm cậu thất vọng sao?.

Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu. Rồi cậu ấy nói:.

- Tớ phải trút gánh nặng này thôi.

Lennie đi lại chỗ cửa và tắt đền đi.

Xung quanh trở nên tối om.

- Sao nào? – Tôi nói.

Lennie đột nhiên há miệng ra. Một luồng ánh sáng tràn ra. Những chiếc răng

của cậu ấy sáng lóe lên như đèn pha ô tô đang nhấp nháy trong một đường hầm
tối om. Mắt tôi mở to vì quá sốc. Rồi tôi bắt đầu cười. Tôi không thể kìm lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.