NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 192

xuống, lao xuống, lao xuống mãi. Tay tôi vẫn túm chặt đuôi nó và cùng rơi,
trước khi xuống tới mặt nước đen sì tôi còn nghe thấy tiếng cười ghê rợn, độc
ác ở sau lưng.

Tôi có cảm giác bị treo lơ lửng trong không khí. Một con bò với một Gã bé

bám chặt cái đuôi trôi trong một bầu không khí ô nhiễm. Cả người tôi co rúm
lại vì sợ hãi, tuy có một cái gì đó làm tôi thấy bình thản. Tôi nhìn mảnh trời,
nhìn khúc sông với dòng nước đen ngòm, tôi nhìn một khúc của con bò đang
rơi. Chúng tôi bay lơ lửng, lộn nhào và càng ngày càng xà xuống.

- Ừm…

Cả người tôi vỗ lên mặt nước. Chưa bao giờ có tiếng vỗ to đến như thế và

chưa bao giờ tôi bị đau rát đến như thế. Tôi cảm thấy xương như vụn ra, da thịt
nát nhừ, đầu óc mù tịt. Hình như tôi còn hơi tỉnh đôi chút và còn nghe thấy
tiếng uống nước ừng ực và càng ngày càng chìm xuống đáy dòng sông. Tôi
còn cảm nhận dòng sông đang cuốn mình đi và tôi vẫn cố níu kéo đuôi con
Jingle Bell.

Con Jingle Bell đã cứu sống tôi, không có nó chắc hẳn tôi đã bị chìm nghỉm

và chết đuối rồi. Có đến hàng chục lần nó đã chìm xuống nhưng rồi nó lại gắng
ngoi lên. Cuối cùng nó cũng cố vào được tới bờ. Nó lảo đảo chuệnh choạng lôi
tôi qua một dẻo đất đầy bùn đến gần những bụi cỏ ở ven bờ. Nó quay nhìn
mình giương đôi mắt màu nâu nhìn tôi rồi gục xuống.

Con Jingel Bell đã chết.

- Jingle Bell mày không được chết, mày đừng để tao phải đơn độc một

mình!

Nhưng mắt nó không còn nhấp nháy mà đờ đẫn nhìn vào cõi xa xăm. Nước

mắt tôi trào ra.

Thế là con Jingle Bell không còn bao giờ nhìn thấy bãi cỏ non xanh biếc,

không bao giờ được ăn những ngọn cỏ xanh rờn dịu ngọt sau khi nó đã chịu
biết bao nỗi đắng cay.

Tôi lết đến chỗ nó, quay đầu nó về phía mình. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi

chợt nhớ tới bài học cấp cứu và vội vàng hô hấp nhân tạo cho nó, tôi kề mồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.