NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 196

- Cháu nói đúng đấy, chúng ta khẩn trương làm ngay đi.

*

* *

Chúng tôi vần phiến đá với xác con Jingle Bell lên xe ô tô và đi tiếp. Chúng

tôi đi cùng với con Jingle Bell đứng sừng sững trong khối đá trong suốt qua
cầu West Gate. Một đoàn xe ô-tô rất dài chạy theo xe chúng tôi. Ai cũng muốn
nhìn thấy con Jingle Bell đứng trong khối băng.

Sau khoảng vài tiếng đồng hồ chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ và cho xe

chạy lên núi. Tôi hy vọng ở đây không có ai đi theo chúng tôi.

Xe chạy qua những dòng suối nhỏ, các ngôi nhà xinh xắn của nông dân, qua

rừng bạch đàn và qua những con đường mà hai bên toàn cây xanh làm thành
một hàng rào cây mát mẻ.

- Đây, đây mới là chỗ của con Jingle Bell. Cháu nghĩ đây là vị trí mà chúng

ta đang tìm.

Xe chạy vào một đồng cỏ và dừng lại. Tảng băng đã teo đi nhiều, sừng con

Jingle Bell đã thòi ra ngoài một đoạn. Tôi lấy chiếc xẻng ở trên xe.

- Cháu làm gì thế?

- Khi băng tan hết, chúng ta sẽ chôn nó ở đây.

- Khoan, đừng đào bới gì vội. Hãy thư thả một tí đã.

Bác Jack và tôi ngồi xuống và ngắm con Jingle Bell đông cứng tộ nghiệp

đang đứng trên một cánh đồng cỏ tươi xanh. Mồ hôi thấm áo, chúng tôi ngấm
mệt. Ong bay vo ve và chim hót líu lo, một làn gió nóng từ hướng bắc đổ về.
Chúng tôi ngồi và ngắm con bò đóng băng bất động và thiếp đi lúc nào không
hay.

Tôi tỉnh dậy, thấy trên mặt ươn ướt. Tôi ngồi chồm dậy. Lúc đó đã là ban

đêm. Ánh trăng lờ mờ, tôi vội gọi bác Jack dậy. Trời tối khi tôi chẳng trông
thấy cái gì cả, nhưng không khí thật ấm áp.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trong bụi cây xa xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.