NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 197

Bác Jack hốt hoảng:

- Cái gì vậy? Cháu đang ở chỗ nào thế?

Bỗng nhiên ánh trăng hiện lên và chúng tôi nhìn thấy nhau trong ánh trăng

mờ ảo. Bác Jack và tôi đều đổ dồn ánh mắt về phía tảng băng, nhưng nó không
còn nữa, băng đã tan và con Jingle Bell cũng biến đi đằng nào. Bác Jack chạy
vội đến chỗ để tảng băng lúc nãy, rờ vào những đám cỏ còn đẫm nước. Bác chỉ
tay vào một bãi phân bò và dấu chân, không phải là dấu chân người, mà là dấu
chân bò. Vết chân đi về phía rừng cây.

Tôi reo lên:

- Bác Jack, chúng ta đi tìm đi!

Bác Jack nắm tay tôi và nói:

- Không, chúng ta đã làm xong phần việc của mình, bây giờ chúng ta đi về

thôi.

Tôi nhìn bác rất lâu và không nói một lời. Tôi cảm thấy, bác nói có lý và tôi

từ từ gật đầu. Cả hai chúng tôi lên chiếc xe tải. Trước khi cho máy nổ tôi
chứng kiến một sự kiện tuyệt vời. Đó là tiếng gầm hạnh phúc của con Jingle
Bell, nó gầm sáu tiếng liền. Nghe như những nốt nhạc mở đầu của bài hát về lễ
Noel.

“Jingle Bell”.

Cả hai chúng tôi mỉm cười và cho xe chạy, không ai nói với ai một lời. Một

lúc lâu sau tôi hỏi bác Jack:

- Bác có biết trước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này không?

Bác Jack gật đầu:

- Thế tại sao bác không cho tất cả các tảng băng ra và để cho các con vật

được sống lại.

Bác Jack trầm ngâm nói:

- Bởi vì nước trong cái thùng đó là một loại nước khác. Giờ không còn nữa

rồi. Bác đã dành dụm loại nước đó để dùng trong trường hợp đặc biệt. Bác chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.