NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 24

- Đúng đấy ạ. – Lennie nói, thắp sáng cả cabin bằng một tia sáng quét như

ánh đèn vũ trường.

Ái chà, chú lái tàu tí nữa thì bắn ra khỏi nóc tàu.

- Ôi, mẹ ơi. – Chú ấy nói.

Chú ấy còn tiếp tục run rẩy khoảng mười phút nữa. Sau khi chú ấy ngồi yên

lại thì tôi kể cho chú ấy nghe chuyện về mẹ của Lennie và chúng tôi đang trên
đường đi gặp bà ấy vào sáng mai. Mặt Lennie đỏ bừng lên. Cậu ấy phải can
đảm lắm mới nói ra được mấy từ ít ỏi vừa rồi.

- Chú rất muốn giúp hai cháu. – Chú lái tàu nói. – Nhưng chú e là có tin

không vui đây.

Hai đứa chúng tôi chăm chú nhìn chú ấy. – Donuts ở tầng trệt đã bị phá mấy

năm nay rồi. Họ phá nó rồi.

- Thế bây giờ có gì ở đó? – Lennie lo lắng hỏi.

- Một nhà ga. – Chú ấy trả lời. – Một ga xe điện ngầm.

9

Tên của chú lái tàu là Albert. Chú ấy là một người rất dễ mến. Khi đến

Melbourne, chúng tôi gọi từ điện thoại trong sân gà về cho bà. Mới đầu bà thở
phào nhẹ nhõm, sau rồi cáu ầm lên. Nhưng bà cũng nói rằng hai đứa tôi có thể
ở đêm đó với chú Albert. Chú ấy đưa chúng tôi về chỗ chú ấy ở và hứa là sẽ
đánh thức hai đứa dậy trước mười giờ sáng.

Đó quả là một đêm dài nhưng cuối cùng buổi sáng sinh nhật của Lennie

cũng đến. Không có quà tặng. Nhưng điều đó không vấn đề gì vì cậu ấy chỉ
muốn duy nhất một thứ thôi.

Chú Albert cười vui vẻ chào hai đứa tôi khi chúng tôi đi thẳng đến ga

Museum – Rất tiếc chú không thể cùng các cháu đi tìm mẹ của Lennie, hai cậu
bé ạ. – Chú ấy nói. – Hôm nay chú phải đi làm.

Lennie và tôi chầm chậm đi dọc phố Swanston. Đây là lần đầu tiên chúng tôi

đến Melbourne. Tàu điện, xe hơi, xe tải và tiếng ồn ở khắp mọi nơi. Cả những
tòa nhà cao tầng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.