NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 279

- Làm gì có ma. Sau đêm ngủ đầu tiên con sẽ quen với căn buồng mới ấy.

- Không có đêm đầu tiên nào cả. - Tôi hét lên.

- Có chứ, là đêm hôm nay đấy.

Tôi mang cây dương xỉ tóc tiên lên buồng và để lên chiếc bàn ngủ. Để chỗ

này thì yên tâm.

Tôi cũng biết rằng đêm nay tôi sẽ phải ngủ trong căn buồng này. Mẹ tôi

cương quyết lắm, mẹ đã quyết rồi thì đừng hòng thay đổi, mẹ vẫn thế từ ngày
bố bỏ đi.

Tôi ngắm nhìn cây dương xỉ tóc tiên. Phải nói thực đây là một cây cảnh đẹp

cho dù đó là cây của thầy Snappo. Tôi tưới nước vào chậu cây. Tôi không
muốn nó bị chết héo ở đây, dù sao thì cũng đã có mấy người mất mạng trong
căn buồng này rồi.

Khoảng nửa đêm thì tôi trông thấy cậu Samuel mặt buồn rười rượi. Chẳng

hiểu sao tôi cảm thấy trong buồng có người ngay cả khi tôi còn say sưa ngủ.
Tôi cảm thấy có ai đó ở trong phòng. Thực ra tôi cũng chẳng muốn biết đích
xác, nhưng rồi tôi vẫn cứ mở hé mắt và tôi đã trông thấy con ma. Đó là một
cậu bé trạc tuổi tôi, mặt buồn rười rượi đứng bên cửa sổ. Cậu đứng đó và nhìn
tôi chằm chằm.

Tôi la tướng lên:

- Mẹ ơi, ma… ma… nó… con…

Con ma hoàn toàn tỏ ra không ngạc nhiên. Nó lắc đầu, hình như nó hoàn

toàn chờ đợi phản ứng như thế của tôi.

Mẹ mặc bộ áo quần ngủ chạy vào buồng tôi. Mẹ kêu lên:

- Gì thế con? Russel, con mơ à? Con vừa trải qua một cơn ác mộng phải

không?

Tôi chỉ tay vào con ma.

Mẹ hỏi:

- Gì hả con?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.