NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 315

– Đột nhiên, tôi chạy lại chỗ tấm nệm và nhảy lên trên. Nó rất ấm áp. Và có
thật. Tôi nhìn Possum và những cái bích quy sô cô la đang mờ dần đi.

- Đừng… - Possum nói. Cậu ấy không bao giờ nói hết được. Như một giọt

nước mắt rơi xuống biển mặn chát, cậu ấy mờ dần, mờ dần và biến mất.

6

Và tôi lại trở về với thế giới này. Thứ đầu tiên mà tôi thấy là cái đĩa từ tối

hôm qua. Với vài miếng khoai tây lạnh và sốt cà chua đã khô két lại. Căn
phòng rất nhỏ và tôi đang nằm trên tấm nệm trong phòng khách vì chúng tôi
chỉ có một phòng ngủ.

Possum đã bến mất mãi mãi. Tôi đã chọn thế giới này và để thế giới của cậu

ấy chết đi. Một nỗi buồn khủng khiếp xâm chiếm lấy tôi. Tôi thấy mình như
một kẻ sát nhân.

Nhưng không có thời gian cho việc đó.

Em bé sắp ra đời.

Mẹ ngủ sụp xuống tấm nệm của tôi và rên rỉ. Váy ngủ của mẹ ướt đẫm.

- Con sẽ chạy ra buồng điện thoại công cộng. – Tôi hét lên.

- Quá muộn rồi. - Mẹ bị vỡ ối rồi. Em bé đang ra rồi.

Ôi, trời ơi. Em bé sắp ra và tôi chỉ có một mình ở đây. Tôi biết làm gì bây

giờ?

Tôi cố nhớ xem trên ti vi họ làm gì khi em bé sắp ra đời.

- Rặn đi. – Tôi nói. – Tôi không biết mẹ phải rặn cái gì nhưng đó dường như

là từ mà người ta vẫn nói.

- Mẹ đang rặn đây. – Mẹ rên rỉ. Mẹ đang nằm ngửa trên sàn, đầu gối hướng

lên trần nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.