NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 46

- Đúng vậy, chúng tôi chẳng thấy cái gì cả.

- Điên à? Ai lại đội cái mũ trông như bức tranh thế kia.

- Tôi sẽ đi gọi người quản lý.

Tôi mở mắt ra và hét lên. Đầu Anthony đang bị phủ bởi một đám cành lá.

Các cành cây vươn ra từ miệng, mũi nó và xoắn vào nhau vươn lên. Thay vì
mái tóc thì trên đầu nó giờ đây xum xuê toàn là lá. Trông nó như đang đội một
cái mũ thật lố bịch làm từ bụi cây. Mọi người phía sau không thể nhìn thấy
màn ảnh.

Đúng lúc đó, một người đàn ông cầm một cái đèn pin đi đến chỗ lối đi. Đó

là viên quản lý. Ông ta tóm chặt tay tôi. – Đi với tôi, cả hai người. – Ông ta
nói. – Các người không thể cư xử như thế này ở đây.

Ông ta dẫn hai chúng tôi đi dọc lối đi ra ngoài phòng giải lao sáng đèn.

Viên quản lý liếc nhìn Anthony. – Buồn cười đấy. – Ông ta nói. – Hóa trang

thế này và phá phách mọi người xem phim.

- Không phải nó hóa trang đâu. – Tôi vội vã nói. – Chúng mọc ra khỏi miệng

nó đấy. Thức ăn bữa sáng và dầu cá.

Viên quản lý lắc đầu nhìn tôi đầy giận giữ. – Thật là một câu chuyện cười rẻ

tiền. Đáng ra ở tuổi này ông phải biết hơn nó chứ. – Ông ta quay người và nện
mạnh gót chân bước đi.

- Nhổ ra. – Tôi bảo Anthony. – Hãy thoát khỏi chuyện này ngay. Nhanh lên.

Nó chỉ lắc đầu. Nó vẫn đang cố dạy cho tôi một bài học. Và tôi đã có được

bài học rồi.

- Chúng ta về nhà thôi. – Tôi nói và tóm lấy tay nó, lôi đi qua đám đông.

Thêm bao nhiêu cành, lá nữa đang mọc ra tua tủa trước mắt tôi. Và cả trước
mắt Anthony nữa. Tôi thậm chí còn không thấy mắt nó đâu nữa.

Một đám trẻ con và mẹ chúng bắt đầu đi theo chúng tôi.

- Nhìn kìa, mẹ ơi.

- Sao mà họ làm được thế nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.