Bác ấy bị ốm, phải nằm trên giường. Bác ấy sẽ không bao giờ còn thấy cây
Magnolien nở hoa.
Giờ đây có hai người ăn năn, ân hận đó là bác Hardbristle và tôi.
Ngoài bác ấy ra không ai biết tôi đã làm gì. Còn tôi thì không muốn thú
nhận. Tôi thấy kinh khủng quá. Tôi mong cũng được ốm liệt giường, tôi sẽ
trùm kín chăn và không bao giờ đi ra ngoài, y như bác Hardbristle vậy.
Không. Tôi phải sửa chữa sai lầm của mình. Tôi quyết kiếm tiền để mua một
cây Magnolien khác, một cây trưởng thành. Biết đâu tôi có thể mua được cây
đang trổ hoa cũng nên. Và lúc đó bác Hardbristle sẽ vui sướng.
Mẹ bảo tôi:
- Giá một cây Magnolien lớn trồng trong bồn là 1000 đôla, song tất nhiên
không phải là cây kia.
Tôi không thể tưởng tượng giá một cái cây lại lên tới 1000 đôla. Tôi không
có lấy một đồng, một xu cũng không. Thế là tôi cầm cây đàn ghi ta, ngả mũ
trên mặt đất và ngồi bên cây Magnolien gảy đàn.
Anh chàng tóc đuôi ngựa mỉm cười với tôi rất lạ lùng. Anh chìa cho tôi cái
kèn ácmônica đã bị móp vài chỗ và nói:
- Em cầm lấy, may ra nó có thể giúp em.
Tôi đưa mắt nhìn cái kèn méo mó, nhún vai nói:
Em không biết thổi kèn, chỉ biết chơi ghi ta.
Cây đàn ghi ta này bố tôi tặng, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ nó.
Anh ngậm kèn và thổi. Tiếng nhạc mới du dương, sôi nổi làm sao. Tiếng
nhạc bỗng vút lên rồi từ từ lắng đọng. Nó réo rắt trong tai tôi như một bầy
chim hót líu lo. Tôi nghe thấy suối chảy róc rách, gió thổi rì rào trong rừng cây
bạch đàn. Tôi như cảm thấy vị ngọt của mật ong trên những lát bánh mì mới ra
lò. Nước mắt tôi trào ra. Bỗng muôn ngàn tia sáng mặt trời chiếu qua đám mây
tỏa hào quang rực rỡ.
Tôi nhận chiếc kèn từ tay anh. Anh dặn: