NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 126

Hai anh em ông Uhmühl đều là những người đàn ông nghiêm khắc. Giá

mà Malá Strana bao trùm cả thế giới - tôi sinh ra ở đây nên cũng muốn như
thế - thì sự khó chịu ngày hôm nay của Malá Strana đối với bà Ruska quả
thật lên tới tầm cỡ quốc tế.

Ngày hôm sau, người ta cho triệu bà Ruska lên trạm cảnh sát ở phố

Mostecká. Ở đó bao giờ cũng ồn ào. Vào mùa hè, cảnh sát thường mở cửa
sổ khi làm việc, tiếng họ nói vang đi khắp cả phố. Với ai họ cũng quát tháo
ầm ĩ, hồi đó không hề có chuyện cảnh sát phải đối xử lịch sự như bây giờ,
hiện nay thì cái lịch sự quả là tôn thêm cho các hoạt động của họ, làm cho
chúng đẹp hơn. Ông Josef, người chơi đàn hạc cầm, một nhà cách mạng
danh tiếng của Malá Strana, thường đứng ở vỉa hè dưới cửa sổ trạm cảnh sát.
Mỗi khi có người nào trong đám trai trẻ chúng tôi đi qua đó thì ông Josef lại
nháy mắt, trỏ ngón tay cái lên phía trên, mỉm cười và nói: “Họ đang sủa
đấy.” Tôi hi vọng là câu nói ấy không biểu thị cái gì khinh thường, mà ông
Josef chỉ muốn dùng lời lẽ sống động nhất để diễn đạt tình hình thôi.

Vào buổi trưa ngày mùng 4 tháng 5 năm 184*, quàng khăn choàng và

đội chiếc mũ viền dải lụa màu xanh, bà Ruska đứng đối diện với ông cảnh
sát trưởng nghiêm khắc. Bà ấy trông rất đau khổ, bà nhìn chằm chằm xuống
đất và không nói năng gì. Sau khi nghiêm khắc chỉ trích, ông cảnh sát
trưởng bảo:

“Từ nay trở đi bà không bao giờ được đến một đám tang nào nữa, nghe

chưa? Thôi, bây giờ thì bà về đi!”

Thế là bà ấy đi về. Tất nhiên, lẽ ra lần ấy ông cảnh sát trưởng phải cấm

cái chết để khỏi phải cấm người đi đến đám tang.

Khi bà Ruska ra khỏi trạm, ông cảnh sát trưởng quay sang cười và nói

với người cấp dưới:

“Thì cái đó cũng chẳng phải lỗi ở bà ấy. Bà ấy giống như cái cưa ấy

mà, đặt dưới nó cái gì thì nó cưa cái ấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.