NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 159

Cô Poldýnka mang cái làn trong tay đi tới tận cửa hàng. Cô ngước mắt

nhìn lên, như vẻ ngạc nhiên về cái gì đó, rồi vấp chân vào bậc thềm nhà, cô
lên đứng giữa cửa ra vào. Cô vẫn chưa bước vào hẳn trong cửa hàng mà đã
vội kéo khăn lên bịt mũi. Anh Vorel chờ khách hàng quá lâu nên đã hút
thuốc rất nhiều, trong cửa hàng vì thế đầy khói thuốc.

“Xin chào cô ạ. Thưa, cô cần gì ạ?” Anh ân cần hỏi, lùi lại hai bước và

đặt cái tẩu lên quầy.

“Hai bơ bột thô,” cô Poldýnka nói và quay nửa người ra phía ngoài cửa.

Anh Vorel đong hai bơ bột, đong thêm vào đó nửa bơ nữa rồi đổ vào

chiếc túi giấy. Anh thấy là phải nói một cái gì đó.

“Tôi hi vọng là... là quý cô sẽ... hài lòng,” anh lắp bắp. “Bột đây, thưa

cô!”

“Bao nhiêu?” Cô Poldýnka hỏi, cô nín thở rồi ho vào cái khăn.

“Xin cô bốn krejcar ạ. Vâng, xin cám ơn cô ạ. Được cô gái xinh đẹp

mua mở hàng, tôi sẽ gặp may đây!”

Cô Poldýnka tròn mắt lạnh lùng nhìn anh Vorel. Một kẻ bán bột xa lạ ở

đâu đến! Rõ dơ chưa, người này giá mà lấy được con bé Anuše tóc đỏ nhà
ông bán xà phòng thì vẫn còn là may mắn cho hắn lắm, vậy mà hắn dám
mạo muội thế này với cô. Cô lặng thinh không trả lời và đi ra ngoài.

Anh Vorel xoa xoa tay hài lòng. Anh lại nhìn ra đường, và trông thấy

lão Vojtíšek, một người ăn mày. Chỉ trong nháy mắt, lão đã đứng ở cửa, cái
mũ xanh cầm trong tay. “Một krejcar đây ông ạ,” anh Vorel nói bằng giọng
tử tế, “cứ vào ngày thứ tư thì ông lại đến mà lấy nhé!” Ông lão ăn mày mỉm
cười, cám ơn rồi đi tiếp. Anh Vorel lại xoa xoa tay và tự nhủ: “Xem ra có vẻ
nếu mình cứ chăm chăm nhìn vào ai thì người ấy phải vào đây. Rồi chắc
chắn sẽ bán được hàng!”

Thế nhưng ở trước ngôi nhà mang tên Tầng hầm sâu, cô Poldýnka đang

đứng nói chuyện với bà Kdojeková, vợ ông nhân viên sở kế toán: “Khiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.