NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 187

như bị điện giật - “ngày nào ở đây cũng có người cho tôi tiền mua thuốc
lào.”

Tôi lấy ra hai krejcar và lẩy bẩy đưa cho anh ta. Hắn huýt sáo, nhấc cái

bình tưới rồi bỏ đi mà chẳng hề cảm ơn.

Tôi giơ tay chào Josef và đi xuống đường. Tôi vào vườn Chotka, tiến

gần đến Antonín đang ngồi trên ghế dài ở Điểm ngắm thành phố. Qua quyển
sách, nó đang nhìn xuống bên dưới. Tôi lại bước những bước dài, dứt khoát,
nặng nề như mang thiết giáp.

“Mọi việc ổn cả chứ?”

“Ổn cả,” Antonín hơi mỉm cười.

“Frantík đang ở đó chứ?

“Ừ, đang hút thuốc.”

Phía bên dưới, Frantík đang ngồi trên lan can, đung đưa hai chân và hút

xì gà.

“Ngày mai tớ sẽ bắt đầu hút thuốc.”

“Tớ cũng thế.”

Tôi giơ tay chào Antonín rồi bỏ đi, cố nện gót chân thật mạnh.

Tôi trở về ngồi ở sau cổng thành. Các người lính đã tập binh xong và

đang trở về doanh trại - tuyệt vời! Nhưng không biết làm sao, hôm nay tôi
nhìn họ một cách chán chường. Bình thường, cứ thấy họ là tôi thấy bị khiêu
khích, chỉ tiếng trống đánh thôi cũng đủ gợi cho tôi nhiều tưởng tượng. Tôi
như bay bổng trong tiếng nhạc Thổ Nhĩ Kỳ vang dội, tôi thấy mình đang
cưỡi ngựa trắng, đi đầu đoàn quân trở về sau một trận chiến đại thắng, sau
tôi là các binh sĩ đang vui mừng hát bài ca hào hùng, xung quanh tôi là cả
dân tộc đang phấn khởi mừng rỡ đón chào. Còn tôi, mặt tôi không hề cử
động, thỉnh thoảng tôi mới hơi cúi đầu, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.