NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 227

“Uống có khi không có hại, thỉnh thoảng còn tốt cho sức khỏe nữa,

Luther nói

[39]

…”, nhưng tôi chợt giật mình vì cái gì mình định nói nên

ngừng lại. Tôi cũng cảm thấy là chỉ một li nữa thì cái giẻ lau bay đến đầu
tôi. “Hôm qua con họa mi hót làm tôi khổ sở không ngủ được,” tôi thận
trọng chuyển đề tài. Ở phía dưới chân, con chó con đang nhay nhay ống
quần tôi. Không muốn đá nó ra, nhưng tôi cũng không thể ngồi thoải mái
được.

“Ấy, anh phải nghe tôi cơ... thì lúc ấy mới thật hay, Anna nhỉ?” Anna -

vợ anh - im lặng. “Tôi biết gõ nhịp như tiếng chim họa mi. Có khi tôi gọi
được đến năm sáu con tới cơ đấy, lúc ấy thì thật đúng là buổi hòa nhạc. Rồi
anh sẽ thấy.”

Nếu lúc nào thấy anh ta tụ tập chim họa mi làm buổi hòa nhạc thì tôi sẽ

bắn chết anh ta.

“Tôi tưởng anh vẽ phong cảnh, hóa ra anh vẽ người.” Tôi thấy một hình

người ở bức tranh trên giá vẽ.

“Tôi phải vẽ tranh các Đức Thánh để kiếm sống. Ba loại lễ phục, hai

màu xanh đỏ, một tí da thịt nữa là xong; nhưng cũng chẳng kiếm được là
bao. Đúng ra thì tôi vẽ chân dung. Trước đây có rất nhiều việc, có hồi tôi
còn vẽ cho tất cả dân ở Thành phố Do Thái. Thật ra cũng không kiếm được
nhiều, vẽ chân dung cả người cho một người Do Thái cũng chỉ được hai
mươi đồng tiền vàng thôi. Nhưng rồi có một gã người Đức cũng đến vẽ, thế
là hắn cướp sạch hết khách của tôi. Á, tôi nghĩ ra rồi! Tôi đang phải vẽ tranh
Đức Thánh Kryšpín, hay là luật sư ngồi làm mẫu cho tôi nhé! Trông anh có
một cái gì đó hợp với việc làm người mẫu cho Thánh Kryšpín đấy!”

Tôi, “có cái gì đó” là cái gì nhỉ? Tôi chuyển sang chuyện khác, chuyển

sang Pepík, tôi muốn chiếm cảm tình của nó.

“Pepík ơi, lại đây với chú!”

“Ứ, chú là người ngu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.