NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 242

hai đều không nhớ ông đã đặt món gì.

Có tiếng của bà mẹ: “Nhà nào có hai cô con gái thì kể từ khi các cô vào

tuổi hai mươi không bao giờ được cho mặc quần áo giống nhau nữa. Không
thế thì không gả chồng cho cô nào được.” Bà ấy nói như vậy để mọi người
biết rằng vẫn chưa cô nào trong hai cô con gái của bà ấy quá tuổi hai mươi.
Nhưng tôi không tin điều đó.

“Anh luật sư để ý nhé, kẻo họ gạch thêm vạch cho anh đấy,” ông Klikeš

nuốt miếng thịt bò và nói. “Ông chủ quán của chúng ta trước đây đã từng đi
lính - hồi đó làm khách ở quán thì ông ấy thường giấu giếm xóa vạch trên
khay, bây giờ làm chủ quán thì lại giấu giếm ghi thêm vạch - để cho cân
bằng trong lương tâm mà.” Tôi cười, tất nhiên rồi. Tôi muốn lại chuyện trò
với anh Sempr, nhưng chỉ biết thêm được là vào buổi sáng bao giờ anh ấy
cũng đi quán rượu.

Ignác đứng như đóng đinh ở bàn bi-da. Hắn theo dõi bàn chơi một cách

sôi nổi và ủng hộ người thấp hơn. Có khi hắn thích thú nhảy lên, bây giờ thì
hắn đang nhảy lò cò.

Ông Klikeš đã ăn xong. Ông nhồi tẩu và châm lửa hút; trong ánh lửa

lập lòe, mặt ông ấy giống như cái bễ lò rèn cũ. Ông ấy nhả khói và hài lòng
đưa mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt ông ấy dừng lại ở người khách lạ đang
ngồi gần bàn bi-da. “Ông này chắc phải là thợ giày,” ông Klikeš tự nhủ và
mỉm cười.

“Này, con rắn kia!” Ông ấy gọi to. Người khách lạ hơi giật mình,

nhưng không nhìn sang.

“Ông thợ giày ơi!” Ông Klikeš lại gọi. Người khách từ từ quay mặt

sang và tỏ vẻ tức giận:

“Lại có con ruồi lúc nào cũng say khướt của nhà hàng”, ông ta nói

chậm rãi và nhổ bọt.

“Làm cái gì thế hả? Nhổ bọt vào đây hả?” Ông Klikeš đột nhiên bùng

cơn giận dữ, “nhổ vào thị dân Praha hả?” Và hùng hổ đứng dậy. Ông chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.