NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 253

đang nói chuyện về các nhà máy đường. Tôi lại muốn tỏ ra mình hài hước
nên hỏi cô con gái ông chủ nhà:

“Cô có hiểu các nhà máy đường không?”

“Ô, không ạ.”

“Nhưng đường mật thì hẳn là hiểu, cô nhỉ?” Tôi bật cười rất to, vì ai

cũng biết là nếu một người nào đó cười vui vẻ thì sẽ làm cho tất cả mọi
người khác cười theo. Nhưng tôi chẳng làm được cho ai cười. Có lẽ là họ
không hiểu câu nói đùa ấy của tôi.

Ông chủ nhà lại hỏi tôi có chơi nhạc không, đồng thời giẫm lên chân

tôi. “Không,” tôi cáu kỉnh trả lời, nhưng ngay lập tức tôi thấy thương hại
ông, bèn hỏi:

“Ông có hay đi xem opera không ạ?”

“Không, tôi không xem, tai bên phải tôi bao giờ cũng nghe cao hơn tai

trái nửa nốt nhạc, vì thế không xem được.” Ông ấy đúng là người lạ lùng.
Từ buổi trưa trở đi thì mất trí nhớ, tai bên phải thì nghe cao hơn tai bên trái
nửa nốt nhạc! “Tôi chỉ ngồi nhà và làm việc với đàn piano thôi.”

“Ông sáng tác nhạc ạ?”

“Không, bây giờ tôi không sáng tác. Đã mấy năm nay tôi chỉ sửa nhạc

của Mozart thôi. Khi nào sửa xong thì ông sẽ thấy Mozart thực thụ phải như
thế nào!” Nói xong, ông ấy nhổ nước bọt xuống giày của ông Provazník.
Ông này chùi giày vào cỏ rồi nói: “Cũng đã lâu rồi tôi không đi xem opera.
Mà nếu có đi thì tôi cũng chỉ đi xem vở Marta thôi.”

Ông chủ nhà khoác tay tôi và kéo tôi ra chỗ khác. Ông ấy định nói với

tôi cái gì đó, nhưng khò khè không nói ra lời; tôi chỉ nghe “sss” như tiếng
nồi áp suất xì hơi. Chúng tôi đi quanh vườn, ông lắp bắp “sờ, sờ” ba lần, mãi
tôi mới hiểu ông định nói “sạch, rau sạch”. Rồi lại đưa cho tôi mảnh giấy.

Liền sau đó họa sĩ kéo tôi ra một góc vườn. Anh ấy hỏi xem tôi có để ý

là anh ấy đã vỗ lên lưng ông Provazník không. Anh bảo tôi nếu ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.