NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 281

được, có thể tôi sẽ phải nằm lâu và sẽ bị nhỡ kỳ thi. Thế thì thà rằng hắn giết
chết tôi đi còn hơn!

Lại có tiếng kiếm va lanh canh, tiếng gõ cửa, và tay đại úy mà tôi biết

ngày hôm qua. Anh ta giơ tay chào rồi nói rằng ngài thượng úy không để
việc ấy chỉ kết thúc như thế được, rằng đây là lần cuối cùng ông ấy yêu cầu
tôi phục hồi danh dự cho ông ấy. Tôi hơi bực mình trả lời rằng hôm qua tôi
đã nói “không”, và hôm nay tôi lại khẳng định “không và không!” Viên đại
úy nói là anh ta lấy làm tiếc, nhưng mà nếu thế thì ngài thượng úy sẽ quất roi
vào mặt tôi bất kỳ lúc nào ông ấy gặp tôi. Tôi cáu tiết nhảy bổ đến trước mặt
anh ta:

“Ông ấy không quất tôi được, tôi sẽ chống lại!”

“Dứt khoát ngài thượng úy sẽ quất ông! Xin từ biệt ông!”

“Khoan đã! Đấu bằng vũ khí gì?”

“Bằng kiếm.”

“Được, tôi nhận lời!”

Viên đại úy ngạc nhiên nhìn tôi.

Run cả người vì giận dữ, tôi nói:

“Tôi nhận lời, nhưng với điều kiện, thứ nhất là các ông phải tìm vũ khí

và người làm chứng, thứ hai các ông phải hứa danh dự là sẽ không ai được
biết về chuyện này, và các ông phải tìm chỗ đấu hoàn toàn kín đáo.”

“Tôi xin hứa danh dự!” Anh ta lịch sự chào, đến quá lịch sự, và nói

rằng trong ngày hôm nay hoặc ngày mai sẽ đến để bàn nốt công việc.

Thế đấy, bây giờ thì việc đã rồi! Có thể là mọi việc sẽ vỡ lở - chắc là

chúng tôi đã nói với nhau rất to và cô chủ hộ đã nghe thấy hết - thậm chí tôi
đánh cuộc là cô ấy đã nghe trộm. Tôi biết rằng cô ấy là nguyên nhân của
chuyện này. Nghĩ cho cùng, tôi thấy là tôi đã chạm lòng tự ái tự trọng rất
đàn bà của cô ấy. Nhưng không vì thế mà tôi “ngu”! Còn bây giờ thì đúng là
tôi ngu thật! Nếu cô ấy lộ chuyện này ra với ai thì - xin vĩnh biệt nghề luật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.