NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 285

thiết!”, nhưng vừa nói xong, tôi lại muốn tự vả cho mình cái tát. Tôi quả là
kẻ ngu ngốc. Ôi chao!

Tôi lại sang Smíchov thăm anh Morousek. Vì nếu ngồi ở nhà chắc tôi

sẽ phát điên, hơn nữa, anh Morousek là người dùng kiếm rất giỏi, anh ấy
hay đấu kiếm. Có thể anh ấy sẽ dạy nhanh cho tôi một chút gì chăng.

Morousek là một người khó chịu. Tôi kể sự tình cho anh ấy nghe nhưng

anh ấy lại cười tôi. Trên đời này có một số người không biết suy nghĩ
nghiêm chỉnh về bất kỳ một cái gì hết! Tôi xin anh ấy bày cho tôi một vài
pháp thuật có thể giúp ích cho tôi. Anh ấy khẳng định là có ít thời gian như
thế này thì tôi không thể học được gì cả.

“Thế ư?” Tôi hơi bực.

“Để xem sao!”

Anh ấy lấy ra hai thanh kiếm ba cạnh, cho tôi đội mũ và mặc áo bảo hộ,

rồi cầm kiếm đứng đối diện tôi. Đúng thế! Bây giờ phải làm thế! Không,
không được làm thế! - Phải chú ý đầu kiếm! Thế! Thanh kiếm của tôi rơi
xuống đất.

“Anh phải giữ chặt nó,” Morousek nói và bật cười.

“Nhưng mà nó nặng lắm!”

“Kiếm anh sẽ dùng để đấu cũng không nhẹ hơn là mấy. Nào, làm lại

nhé!”

Tôi mệt lả, tay tôi mỏi rã rời. Nhưng Morousek hoàn toàn chẳng biết

mỏi mệt là gì.

“Anh nghỉ đi một lát,” anh ấy mỉm cười bảo tôi.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi nhớ trước đây anh ấy là người dễ chịu hơn

nhiều. Anh ấy cho rằng tôi đang bị căng thẳng hồi hộp nên nói như vậy.

“Không, không, tôi không hồi hộp lo sợ gì hết, thật sự là không!”

“Thế thì được, chúng ta tập lần nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.