NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 301

Đột nhiên, có tiếng người ầm ĩ trước cửa nhà, rồi tiếng chuông nhà bấm

inh ỏi. Tôi nhảy ra tận hành lang nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.
Người ta bảo nhau có lửa đang bốc từ ống khói nhà tôi, bay cả sang mái nhà
bên cạnh.

“Trời ơi, Anna - đừng đốt nữa! Mang ngay cái đệm sang phòng bên kia.

Nếu có ai đến hỏi thì phải bảo là không biết gì cả, rõ chưa? Lò có nóng
không?”

“Mới chỉ đốt có mấy nắm, lò vẫn còn lạnh nguyên ông ạ!”

May quá, không ai đến! Không còn tia lửa nào bay trên mái nhà, mọi

người từ từ giải tán.

Tôi bực bội nhả khói lên trần nhà. Đêm ấy tôi lại nằm dưới sàn, trong

người rất lấy làm khó chịu.

Nhưng sáng hôm sau, tôi thấy thoải mái hơn. Tôi vội vàng ra khỏi nhà

để đi tìm kinh nghiệm. Tôi hỏi viên cảnh sát ở ngoài đường. Hỏi kẻ chuyên
làm thuê ở phố. Hỏi tất cả các bà vợ của các bạn mình. Cảnh sát giơ tay
chào: “Cái này tôi không biết.” Kẻ làm thuê nhấc cái mũ trên đầu: “Thưa
ông, cái này tôi chịu.” Các quý bà thì trả lời như nhau: “Vâng, thứ ấy là
chuyện khó xử.”

“Anna này, khó đây! - Nhưng mà chẳng lẽ lại chịu sao! Cô có biết quấn

giấy thành hình phễu không? - Không à? Làm thế này này!” Chúng tôi đã
quấn rất nhiều cái phễu giấy rồi nhét rơm vào đó. Tôi cho những gói rơm ấy
vào các túi quần áo rồi lần lượt vứt chúng trên đường đi dạo phố. Ngày hôm
ấy, tôi đi dạo đến sáu lần nữa. Ngày hôm sau tận mười hai lần.

Tôi làm như thế được bốn ngày, nhưng thấy là mới chỉ bỏ đi được có

một tí rơm cũ. Tôi tính là nếu cứ đà này thì tôi sẽ phải đi dạo phố đến bảy
tháng trời.

Dĩ nhiên còn không nói đến chuyện là tôi đã bị ốm. Tôi đã không nghĩ

đến bất kì việc gì khác. Trong đầu tôi chỉ có rơm và mắt tôi cũng chỉ nhìn
thấy rơm. Ở phòng góc này có ba bó rơm mới, ở góc kia có ba cái đệm rơm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.