NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 46

“Với nó thì anh ta già rồi.”

“Già cái gì mà già! Hồi xưa ông cũng không còn trẻ, thế mà tôi đã lấy

ông thì sao?”

Ông chồng im bặt.

“Anh ấy trông còn trai tráng khỏe mạnh, chẳng có vẻ già, mà cũng đâu

đến nỗi già. Thà rằng gả nó cho anh ấy, còn hơn là ngồi chờ một người trẻ
tuổi nào khác, nhất là khi bây giờ tính nết nó rất khó chịu. Hơn nữa, bố nó
biết không, anh ấy có hàng mấy nghìn zlatý, có thể nuôi được vợ, thì tại sao
mà ta không gả con cho anh ấy, phải không nào? Ơ hay, bố nó nói cái gì đi
chứ!”

“Nhưng mà... ai mà biết được, liệu anh ta có muốn nó không...” Ông

Lakmus dè dặt nói.

“Ừ thì tất nhiên rồi, không ép anh ấy lấy nó được, nếu anh ấy không

muốn,” bà vợ hơi cáu. “Ép thì không hay! Nhưng tôi sẽ nói chuyện với anh
ấy. Klára xinh xắn, anh ấy luôn cười với nó, anh ấy rất thích nhà cửa gọn
gàng, còn nó thì dọn dẹp phòng cho anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy cũng muốn nó,
nhưng chỉ không tự tin thôi, vì anh ấy cũng không còn... ờ, không còn trẻ
trung nữa. Tất nhiên là thế! Nhưng không sao ông ạ, tôi sẽ lo việc này!” Bà
gật gật đầu hài lòng. Đột nhiên, bà ngừng lại rồi nghiêng đầu về phía cửa.

“Này,” bà ấy lại nói, “anh ấy đã đi làm về rồi, sao hôm nay lại về sớm

thế nhỉ! Anh ấy đã nói chuyện ở trong bếp với Klára, nhưng bây giờ về
phòng mình rồi. Tôi phải ra bếp đây, để xem thế nào!”

Bà Lakmusová chạy ra bếp. Cô Klára đang đứng trộn bột bánh ở bên

bàn. Bà đến gần con gái, ôm đầu cô rồi xoay mặt cô về phía mình.

“Mặt con đỏ rực,” bà nhẹ nhàng nói, “run cả người đây này... con ơi,

con ơi! Đừng lo, đừng lo, mọi việc rồi đâu sẽ vào đấy cả con ạ!”

Bà Lakmusová soi vào tấm gương nhỏ treo trên tường, chỉnh lại cái mũ

trên đầu, xắn tay áo lên và tiến đến cửa phòng ông luật sư. Bà gõ cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.