NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 49

luật sư chắc phải rất ngạc nhiên. “Ấy, giá mà không có nhà tôi rồi thì... nhà
tôi là người rất tốt bụng… thì biết đâu đấy nhỉ! Nhưng mà tôi phải nhường
anh cho người khác, cho người trẻ hơn tôi,” bà ấy lại đùa tiếp.

Ông luật sư hơi mỉm cười, nhưng im lặng vì không biết nói gì.

“Luật sư ạ, anh có nghĩ là khi người nào có ai để gọi ‘người yêu của

tôi’ thì đó là điều rất hạnh phúc không?”

“À, vâng... tất nhiên rồi... khi mà hai trái tim đã quyện vào nhau... nhất

là vào mùa xuân...” Ông luật sư cố gắng hết sức mình.

“Ái chà... ái chà! Hôm nay anh nói mới hay, mới hóm hỉnh làm sao!

Vâng, nếu anh định tìm người yêu thì đó là điều dễ hiểu thôi! Anh đang ở
cái tuổi đẹp nhất, sức khỏe cường tráng, lại kiếm ra tiền...”

Ông luật sư lúng túng. Ông cho rằng bà Lakmusová đã biết hết chuyện

về tình yêu bí mật của ông với cô Josefinka, về bài thơ ông gửi cho cô ấy.
Thế là ông đột ngột mạnh dạn quyết định. “Vâng ạ, về bản thân thì tôi có thể
nói rằng tôi khỏe mạnh và kiếm ra tiền,” ông hãnh diện tuyên bố.

“Tất nhiên rồi,” bà Lakmusová khen ngợi. “Anh có thể tìm được người

rất trẻ!”

“Vâng, tôi sẽ không lấy người có tuổi, vì người có tuổi đã quá từng trải,

không thể uốn nắn khác đi được, vì đã bị người khác uốn nắn rồi,” ông luật
sư nói, nhưng bắt đầu thận trọng hơn. “Tôi chỉ nghĩ đến ai còn trẻ, hiền lành,
ngoan ngoãn, dịu dàng, vì người ấy còn có thể hoàn toàn thay đổi tính nết để
phù hợp với tôi được.”

“Lẽ tất nhiên,” bà Lakmusová tán thành, “anh hãy tìm người như thế!

Này, anh hãy nói đi, nói thực lòng, anh có hiểu tôi nói gì không? Hãy nói
hoàn toàn thực lòng... thực như khi... thí dụ... như khi anh nói với người mẹ
của cô gái mà anh thích...”, rồi bà cầm tay ông luật sư, nhìn thẳng vào mắt
ông: “Anh hãy nói đi, anh đã nghĩ đến điều đó bao giờ chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.