NHỮNG CHÀNG TRAI HUYỀN THOẠI - TẬP 2 - Trang 58

nhớ rõ nữa. Thậm chí, đã có lúc tôi nghĩ tới việc phải lấy nhiều
tiền hơn, lấy đồng 20 xu chẳng hạn và thực tế là cũng có 1, 2 lần
tôi hạ quyết tâm lấy bằng được. Bởi vì lúc đó, chỉ với 5 xu là hầu
như có thể mua được một quyển sách cũ.

Rồi tôi cũng đã từng vài ba lần lấy trộm sách ở cửa hàng sách

cũ. Nhưng sau đó, vì thư viện Tokyo ở ngay gần nơi tôi ở tổ chức
phát vé đọc sách miễn phí trong một năm cho độc giả nên tôi đã
không còn phải lấy trộm tiền hay sách nữa. Giờ đây nghĩ lại, tôi vẫn
thấy mình đã làm những chuyện thật xấu xa, tồi tệ.

Từ năm tôi 20 tuổi trở đi, tôi không những không lấy trộm đồ

của người khác mà thay vào đó, dù có bị ai đó lấy mất cái gì, tôi
cũng không hề căm ghét họ. Đặc biệt là khi bị lấy mất sách vở thì
thậm chí tôi còn cảm thấy đôi chút vui mừng. Mặc dù sách là thứ
duy nhất mà tôi có để bị ai đó lấy đi.

Vì thế mà tôi rất thích tặng đồ cho mọi người. Tôi muốn “cho

đi” tất cả mọi thứ. Với những người không có gì để cho đi hay những
người cái gì cũng có thì đây sẽ là việc làm khó khăn, vất vả. Trong
suốt 40 năm qua, tôi đã trả lại (cho đi) gấp hàng ngàn, hàng vạn
lần những gì tôi đã lấy trộm thời còn là cậu bé 14, 15 tuổi. Nhưng
tôi chưa từng bao giờ có mảy may suy nghĩ rằng tội lỗi của tôi đã
hoàn toàn được xóa sạch.

Bởi vì tôi đã từng lấy trộm đồ của người khác nên tôi mới có thể

thương xót, tha thứ cho những kẻ trộm cắp. Tuyệt đối không phải
vì tôi có lòng từ bi, quảng đại. Bởi vì tôi đã từng lấy trộm đồ mà tôi
thấy thích việc “tặng quà” cho mọi người.

Và trong suốt 40 năm qua, nói về sách vở, tôi đã “cho đi” hàng

triệu Yên tiền sách và rất nhiều, rất nhiều những thứ khác nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.