NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 103

ra sân bay tiễn Margot. Sao mà bố không mảy may biết gì? Chả nhẽ bố
không nhận thấy gì? "Không họ không còn là người yêu của nhau nữa. Với
lại chị Margot đi học ở Scotland. Và tên con là Lara Jean."

"Được rồi, được rồi, bố không biết gì hết," bố nói. "Bố hiểu. Nên con

không cần xát thêm muối vào." Bố lấy tay xoa cằm. "Nhưng trời ơi, bố thề
một điều là Margot không bao giờ kể lể điều gì."

Kitty chạy lao vào phòng khách. "Yum yum yum." Rồi nó nhảy lên

chỗ ngồi của nó, và bắt đầu lấy thịt cho vào đĩa.

"Kitty, chúng ta phải cầu nguyện trước." Bố nói, đoạn ngồi vào chỗ.

Chúng tôi chỉ cầu nguyện khi ăn ở phòng khách, vì chúng tôi chỉ ăn ở

phòng khách khi bố nấu đồ Hàn Quốc, hoặc lễ Tạ ơn hay lễ Giáng sinh.
Khi chúng tôi còn bé, mẹ thường đưa bọn tôi đến nhà thờ. Sau khi mẹ mất,
bố đã cố duy trì thói quen, nhưng thi thoảng lại có buổi trực sáng Chủ Nhật
nên những buổi đến nhà thờ cứ thưa dần.

"Cảm ơn Đức Chúa Trời đã ban cho chúng con thức ăn. Cảm ơn

Người đã ban cho những cô gái đáng yêu, và xin Người hãy theo dõi phù
hộ Margot của chúng con. Chúng con cầu nguyện trong danh Chúa Giê-su.
A-men.

"A-men," chúng tôi nói theo.

"Món ăn trong thật hấp dẫn, phải không các cô gái?" Bố bắt đầu cuốn

thịt, cơm và kim chi trong xà lách. "Kitty,con cũng biết làm thế này đúng
không? Giống như một loại taco nhỏ?"

Em gật đầu và bắt chước bố.

Tôi cũng tự làm cho mình một miếng cuốn với rau sống, nhưng làm

như nó vỡ dôi ra. Thịt lợn thì thực sự mặn vô cùng, đến mức làm cho tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.