NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 208

7 giờ sáng và tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ chờ Peter qua đón. Tôi đã

cho bánh sandwich vào một cái túi giấy, và cả máy ảnh nữa, trong trường
hợp có những thứ kỳ dị và hay ho để chụp. Tôi đang tưởng tượng ra một
ngôi nhà đã đổ nát, màu xám, giống như trong những phim kinh dị, với một
chiếc cửa và hồ nước đen sì hoặc có một mê cung trong vườn sau.

Chiếc xe tải nhỏ của mẹ Peter đến cửa nhà tôi lúc 7 giờ 45. Điều này

thật là khó chịu! Tôi đã có thể ngủ thêm gần một tiếng. Tôi chạy ra xe và
nhảy lò cò vào trong. Peter mở miệng trước, "Tớ xin lỗi, tớ rất xin lỗi. Nhìn
tớ có mua cho cậu cái này," cậu ta đưa cho tôi một chiếc bánh donut còn
ấm, gói trong giấy ăn. "Tớ dừng lại và mua cho cậu đấy. Cửa hàng bánh mở
cửa lúc 7 giờ 30. Nó có cả đường vị mocha."

Tôi véo một miếng và bỏ vào miệng. "Yum."

Cậu ta nhìn tôi trước khi cho xe chuyển bánh. "Vậy tớ đã làm một việc

đúng đắn khi đến muộn đúng không?"

Tôi gật đầu, cắn thêm một miếng nữa. "Cậu đã làm rất đúng." Tôi nói

trong lúc miệng vẫn nhồm nhoàm. "Này, thế cậu có mang nước không?"

Cậu ta đưa tôi chai nước còn một nửa, và tôi uống luôn. "Đây là chiếc

donut ngon nhất mà tớ đã từng ăn," tôi nói với cậu ta.

"Tốt," Peter nói. Rồi cậu ta nhìn tôi và cười vang. "Mặt cậu toàn

đường kìa."

Tôi lau miệng bằng mặt còn lại của tờ giấy ăn.

"Cả má nữa," cậu ta nói.

"Được rồi, được rồi," Sau đó thì cậu ta im lặng, nên cũng làm cho tôi

hơn bối rối. "Tớ có thể bật ít nhạc được không?" tôi lôi điện thoại ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.