NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 212

Chúng tôi đang đứng chờ đèn đỏ thì Peter đột nhiên đứng bật dậy và

nói. "Ôi, mẹ kiếp! Nhà Epstein."

Tôi đang liu diu ngủ. Tôi mở mắt và hét lên "Đâu? Đâu?"

"Chiếc xe to màu đỏ kia kìa. Hai xe trước mặt, phía bên phải." Tôi

hếch cổ lên nhìn. Họ là một cặp tóc đã hoa râm. Chắc tầm 60 hoặc 70 tuổi.
Khó mà nói chính xác khi quan sát họ từ xa.

Ngay lập tức khi đèn xanh thì Peter nhấn phanh và lái vụt đi. Tôi hét

cổ vũ, "Nhanh nhanh nào!" Và chúng tôi đã đi vượt qua xe nhà Epstein.
Tim tôi đập ngoài tầm kiểm soát, nhưng tôi vẫn rướn người qua cửa sổ và
hét. Thật là thót tim, tóc tôi bay phần phật trong gió. Thế nào một lúc nữa
tóc lại xìu hết lên, nhưng tôi không quan tâm. "Yeah," tôi hét.

"Cậu thật điên quá," Peter nói, túm lấy áo và kéo tôi vào trong. Cậu ta

nhìn tôi như cái hôm tôi hôn cậu ta ở trường. Như kiểu tôi hoàn toàn khác
so với cách cậu ta nghĩ..

Chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi và đã có một vài chiếc xe ở bãi. Tôi

ngắm nhìn mình trong gương xe ở phía trước, sửa sang trước khi ra ngoài.
Tôi cứ nghĩ căn nhà kia phải có một chiếc cổng sắt đổ nát, và một hoặc hai
cái phù điêu hình đầu thú, nhưng nó lại là một ngôi biệt thự bình thường.
Tôi nhìn chán nản, bởi vì khi đậu xe, Peter đã nói với tôi, "Đừng nhìn vào
căn nhà mà đánh giá hàng hóa bên trong, tớ đã nhìn thấy nhiều đồ hay ho
trong những ngôi nhà vẻ tầm thường và những đồ vô giá trị trong những
ngôi nhà lẻ ngoài bóng bẩy."

Tôi nhảy ra khỏi xe và cúi người để buộc lại dây giày. "Nhanh lên nào,

Lara Jean. Nhà Epsteni sẽ đến đây trong giây lát!" Peter kéo tay tôi và hai
đứa chạy ra phía cửa nhà. Tôi đã phải lấy hơi thật mạnh để có thể đuổi kịp
Peter. Chân cậu ta phải dài hơn chân tôi rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.