NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 213

Khi chúng tôi đã vào trong, Peter đi thẳng đến người Peter mặc đồ

com-lê. Tôi thì đưa người lên trước, thở hổn hển. Có nhiều người xung
quanh để xem đồ. Giữa căn phòng có một chiếc bàn dài kiểu bàn để phòng
khách, có đồ trang trí bằng sứ, cốc sứ và cốc uống sữa. Tôi tiến lại gần để
nhìn rõ hơn. Tôi thích cái ly đựng kem màu trắng, trang trí nụ hoa hồng,
nhưng không biết có được chạm vào món đồ hay không, để xem giá của nó
là bao nhiêu. Nó chắc phải đắt lắm.

Có một chiếc giỏ to và đựng những đồ Giáng sinh ngày xưa, một ông

già Noel bằng nhựa. Rudolphs và những vật trang trí bằng thủy tinh. Tôi
đang cố xem xét những vật ở bên trong thì Peter đến chỗ tôi và ngoác
miệng cười. "Công việc đã hoàn tất!" cậu ta nói. Cậu ta nhìn về phía cặp vợ
chồng già đang nhìn tủ bát đĩa cũ bằng gỗ. "Vợ chồng nhà Epstein," cậu ta
nói thì thầm với tôi.

"Thế cậu đã mua được những chiếc ghế?" ông Epstein hỏi. Giọng ông

đang cố tỏ ra bình thường để không thể hiện sự bực tức. Nhưng tay ông ta
thì để trên đùi và ông đang đứng rất hùng dũng.

"Bác biết mà," Peter đáp lại. "Lần này bác sẽ may mắn hơn." Rồi cậu

quay sang chỗ tôi. "Cậu thấy thứ gì hay không?"

"Nhiều lắm." Tôi giơ lên con tuần lộc màu hồng. Nó bằng thủy tinh,

mũi xanh. "Vật này sẽ phù hợp với cái bàn trang điểm của tớ. Cậu có thể
hỏi bác kia xem giá của nó là bao nhiêu không?"

"Không, nhưng cậu thì có thể. Cậu cũng nên học cách thương lượng."

Peter cầm tay tôi và dẫn đến chỗ người đàn ông mặc com-lê. Ông đang
gạch mấy thứ trên tờ giấy dính trên bảng. Ông trong rất bận rộn và có vẻ là
người quan trọng trong cửa hàng. Tôi không chắc là nên ở đây hay không.
Tôi nghĩ là có khi mình chẳng cần đến con tuần lộc ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.