NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 215

trông thật sự rất cũ: Nhưng bức ảnh trắng đen với người đàn ông mặc com-
le và đội mũ. Có một bức tranh một cô gái mặc trang phục nghi lễ, màu
trắng và làm bằng ren, trông giống như một chiếc váy cưới. Cô gái không
cười, nhưng trong mắt lại có ánh sáng tinh quái làm cho tôi nhớ đến Kitty.

"Đó là con gái của ông, Patricia."

Tôi quay người. Đó là một người dàn ông mặc áo len màu hải quân và

quần jean ống đứng. Ông đang dựa vào một chiếc va li và nhìn tôi. Ông
trông yếu; da khô như giấy và mỏng.

"Nó sống ở Ohio. Nó làm kế toán." Ông vẫn nhìn tôi chằm chằm làm

tôi nhớ đến một ai đó.

"Nhà của ông rất đẹp," tôi nói, mặc dù không phải thế. Nó cũ. Nó có

thể trông sạch sẽ hơn. Nhưng những thứ đồ trong nhà trông thật đáng yêu.

"Nhà của ông giờ rỗng đi nhiều rồi. Ông đã bán đi gần hết. Ông không

thể mang chúng đi với ông, cháu biết đấy."

"Ý ông là khi ông chết đi?" tôi thì thầm.

Ông nhìn tôi chằm chằm. "Không. Khi ông vào trại dưỡng lão."

"Đúng vậy," tôi nói. Tôi cười vào cách tôi đang đối đáp với ông.

"Thế cháu đang cầm gì trong tay đấy?"

Tôi giơ nó lên. "Vật này ạ. Bác kia-người đàn ông mặc com-lê đưa

cho cháu. Ông muốn giữ lại nó không? Cháu không trả tiền. Nó là một
phần của một bộ đắt tiền."

Ông cười, những vết nhăn hằn sâu hơn. "Đó là bộ mà Patty thích

nhất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.