NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 36

Tất nhiên là tôi có thể dùng GPS nhưng thật xấu hổ nếu phải dùng

GPS để tìm đường đến khu mua sắm, nơi mà tôi đến cả tỷ lần. Tôi phải
thuộc lòng đường đi rồi ấy chứ, thế nên làm sao mà tôi phải lo lắng? Ấy thế
mà mọi thứ đang hoàn toàn ngược lại, tôi lo lắng khi phải rẽ ậm ờ khi đọc
biển chỉ dẫn-không biết đấy là Nam hay Bắc, liệu phải rẽ đây hay chỗ tới
mới rẽ? Đúng là tôi chưa bao giờ để ý đường đi.

Nhưng ít nhất đến giờ tôi chưa để xảy ra sự vụ gì. Tôi nghe nhạc và lái

xe một mình, thậm chí đặt một tay trên vô lăng. Làm thế để tôi có thêm
chút tự tin, vì càng ra vẻ thì tôi càng cảm thấy tự tin là mình lái tốt.

Mọi thứ diễn ra êm đẹp, vì thế tôi quyết định đi đường tắt thay vì

đường cao tốc. Tôi đi ngang qua vùng lân cận và rất đắc ý với quyết định
này. Nhưng vài phút sau, tôi thấy con đường này lạ hoắc và phát hiện mình
rẽ nhầm bên trái thay vì bên phải. Cố gắng trấn an bản thân, tôi tìm đường
để đi ngược lại.

Mày làm được, mày làm được mà!

Có một biển báo dừng lại. Chẳng thấy ai nên tôi tiếp tục thẳng tiến.

Tôi đã không quan sát thấy ôtô phía bên phải; tôi cảm nhận thấy nó trước
cả khi nhìn thấy.

Tôi hét toáng lên, cảm thấy mùi kim loại trong miệng. Ôi, mình đang

chảy máu sao? Ôi, mình đầu cắn vào đầu lưỡi? Tôi chạm vào lưỡi và nó
còn ở đấy. Tim tôi bắt đầu đập mạnh; cả người ướt và mềm nhũn. Tôi cố
gắng thở sâu, nhưng hình như tôi chẳng lấy được tí không khí nào.

Tay chân tôi run lên khi bước ra khỏi xe. Người lái chiếc xe kia cũng

đã ra ngoài, đang kiểm tra xe. Ông ấy khá già, phải già hơn cả bố, và tóc
ông màu hoa râm; ông mặc quần dài tới đầu gối có hình mấy con tôm hùm.
Xe ông ấy không bị làm sao cả. Xe tôi thì có một vết lõm sâu ở thân. "Cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.