NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 125

công cho con nhưng con cũng không muốn đòi. Con đã trả thù bằng cách
đánh con ông ta.

Cậu có vẻ xấu hổ khi nhìn quần áo rách rưới và đôi bàn tay bẩn thỉu của

mình.

– Thế con đã sống như thế nào? Đó là một cuộc hành trình dài đối với

một cậu bé như con.

– Ồ, rất tốt đẹp cho đến khi con bị thương ở chân. Mọi người cho con ăn.

Con ngủ trong các nhà kho và con đi suốt ngày. Con đã lạc đường khi muốn
tìm một đường tắt. Lẽ ra con đã đến đây sớm hơn.

– Nếu như con không có ý định ở lại đây với chúng ta, thì con sẽ làm gì?
– Con muốn thăm Teddy và bà. Sau đó con định trở về thành phố để làm

lại công việc trước đây. Nhưng con mệt quá nên đã ngủ trên đống rơm. Sáng
mai con sẽ đi nếu như bà không tìm thấy con.

– Thế con có lấy làm tiếc không? - Bà Jo nói với một cái nhìn nửa vui

nửa mắng mỏ, vừa quỳ xuống để xem bàn chân bị thương. - Con bị thương
bao giờ?

– Cách đây ba hôm.
– Và con đã đi với bàn chân trong tình trạng như thế này à?
– Con có một cái gậy, và con rửa vết thương ở mấy con suối mà con gặp

trên đường đi. Một người đàn bà đã cho con miếng giẻ để băng lại.

– Ông Bhaer phải chữa trị cho con ngay.
Bà Jo chạy nhanh vào phòng bên cạnh, để cửa mở phía sau bà. Dan nghe

thấy cuộc trao đổi sau đây:

– Anh Fritz, cậu bé đã về.
– Ai? Dan à?
– Phải, Teddy đã nhìn thấy nó ở cửa sổ hồi nãy. Mẹ con em gọi nó nhưng

nó đã bỏ chạy và trốn phía sau đống rơm. Em vừa tìm thấy nó, ngủ say và
mệt lả. Cậu bé đã trốn khỏi nhà ông Page cách đây một tháng. Cậu ấy bảo
không muốn ra mặt và định ra thành phố để làm công việc ngày trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.