NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 153

Nhưng chẳng mấy chốc Rob phải ngồi xuống để nghỉ ngơi vì đôi chân

nhỏ bé của em mỏi nhừ. Em bắt đầu nghĩ, việc hái dâu không thích thú như
là em tưởng. Mặt trời thật nóng và dâu rơi ra khỏi xô của em nhanh như là
em bỏ vào đó vậy.

– Em đã bỏ vào đấy thật nhiều mà cái xô không chịu đầy, và em mệt quá.

- Em than thở.

– Lần trước bọn chị đã đến đây, phía bên kia bờ tường có nhiều hơn, chỗ

cái hang mấy cậu con trai đã đốt lửa đó. Chúng ta đến đấy đi, để có thể hái
đầy xô. Và sau đó chúng ta sẽ đi trốn cho mấy người kia tìm chúng ta. - Nan
đề nghị, luôn luôn sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu.

Rob đồng ý. Cả hai trèo qua bờ tường và các bụi cây. Thật vậy, có rất

nhiều dâu ở đấy và chẳng mấy chốc hai cái xô đã đầy. Một con suối nhỏ
chảy qua làm cho không khí thật mát.

– Chúng ta hãy vào trong hang nghỉ một chút và ăn bữa ăn của chúng ta.

- Nan khoái chí nói vì hái được nhiều.

– Thế chị có biết đường về không? - Rob hỏi.
– Dĩ nhiên! Khi đã đến một lần là chị luôn luôn nhớ.
Rob tin tưởng, đi theo Nan một cách mù quáng. Cả hai đến hõm đá. Ở đó

đá bị đen chứng tỏ người ta đã nhóm lửa.

– Có xinh không? - Nan lấy ra một miếng bánh mì trát bơ méo mó vì đã

ở cạnh mấy cây đinh, mấy lưỡi câu và mấy hòn sỏi trong túi áo.

– Có! Và chị nghĩ là họ sẽ tìm thấy chúng ta nhanh chóng chứ. - Rob hỏi

vì em bắt đầu muốn có nhiều người quanh em hơn.

– Không, chị không nghĩ như thế. Vì nếu chúng ta nghe thấy họ, thì ta sẽ

đi trốn và sẽ rất vui khi để cho họ tìm.

– Có lẽ họ sẽ không đến.
– Đừng lo! Chị biết đường về nhà.
– Có xa lắm không? - Rob hỏi và nhìn đôi giày đã bị ướt của em.
– Cách đây mười cây số, có lẽ thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.