NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 155

– Đường cái ở đâu?
Rob chùi nước mắt để nhìn.
– Phía sau cái cây lớn kia. Anh Ned đã bị ngã từ cây đó xuống.
– À phải rồi! Có lẽ họ đang chờ chúng ta. Em thích đi về nhà bằng xe, chị

không thích à?

Mặt Rob sáng lên khi bước đến đầu kia của đồng cỏ.
– Không, chị thích đi bộ hơn. - Nan đáp, tin chắc là em phải đi bộ và đã

chuẩn bị cho việc đó.

Sau khi đi thật lâu trong chiều tà đang xuống, cả hai lại thất vọng: cái cây

lớn không phải là cây mà Ned đã leo lên và chung quanh không có con
đường nào.

– Chúng ta bị lạc rồi phải không? - Rob hỏi, ôm lấy cái xô tuyệt vọng.
– Chưa hoàn toàn. Chị phải xem nên đi về hướng nào và chị nghĩ chúng

ta nên gọi to.

Cả hai bắt đầu gọi cho đến khi khàn cả cổ. Nhưng không có tiếng trả lời,

ngoài tiếng ếch kêu.

– Có một cây to khác, ở đằng kia, có thể là cây đó. - Nan nói song lòng

em bắt đầu dao động mặc dù bề ngoài có vẻ tin tưởng.

– Em sợ rằng em không thể đi xa hơn nữa. Giày của em nặng quá, em

không nhấc lên được. - Rob nói và thả người trên một tảng đá, mệt lả.

– Thế thì chúng ta sẽ ở đây suốt cả đêm. Và mấy con rắn đến thì sao?
– Em sợ rắn. Ôi, em không thích đi lạc!
Gương mặt bé nhỏ của Rob cau lại như thể sắp khóc, bỗng một ý tưởng

chợt đến và em nói giọng đầy tin tưởng:

– Mẹ sẽ đến tìm em, luôn luôn là như vậy! Bây giờ em không sợ nữa.
– Bà không biết chúng ta đang ở đâu.
– Bà không biết là em bị nhốt trong tủ đá, nhưng bà đã tìm thấy em. Em

biết là mẹ sắp đến. - Rob nói đầy tin tưởng khiến Nan cảm thấy đỡ lo hơn.

– Ước gì chúng ta đã không đi. - Cô bé nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.