– Em cũng vậy. Nhưng không sao, mẹ sẽ vẫn yêu em. - Rob bám vào tấm
ván cứu hộ cuối cùng đó đáp.
– Chị đói lắm. Hay là chúng ta ăn dâu đi? - Nan đề nghị.
– Em không thể ăn dâu của em được. Em đã nói sẽ giữ lại tất cả cho mẹ.
– Em sẽ phải ăn chúng nếu không ai đến đây tìm chúng ta. Nếu phải ở
đây nhiều ngày, chúng ta sẽ ăn hết dâu ở cánh đồng này và sau đó chúng ta
sẽ chết đói. - Nan buồn bã thêm vào.
– Em sẽ ăn rễ cây. Anh Dan đã giải thích cho em là mấy con sóc ăn rễ
cây. Và em rất thích đào bới. - Rob đáp, hoàn toàn không thấy hấp dẫn bởi ý
tưởng chết đói.
– Phải. Và chúng ta sẽ bắt ếch và nướng chúng. Bố chị có ăn ếch một vài
lần và ông bảo, không tồi lắm. - Nan nói thêm.
– Thế chúng ta làm thế nào để nướng mấy con ếch? Chúng ta không có gì
để nhóm lửa.
– Chị không biết. Lần sau, chị sẽ mang theo diêm.
– Chúng ta có thể nhóm lửa bằng mấy con đom đóm không? - Rob hỏi
khi nhìn mấy con đang bay trong đồng cỏ.
– Chúng ta thử đi!
Chúng trải qua năm phút để bắt mấy con côn trùng đó và cố nhóm lửa với
một nhánh cây nhỏ mà không được.
– Mẹ của em sẽ đến. - Rob nói sau một lúc im lặng và chúng nhìn các vì
sao, hít thở mùi rơm lắng nghe bản nhạc đêm của mấy con côn trùng.
– Chị tự hỏi không biết Chúa tạo ra ban đêm để làm gì. Ban ngày dễ chịu
hơn nhiều. - Nan nói suy tư.
– Để ngủ. - Rob nói, ngáp.
– Vậy thì chúng ta hãy ngủ? - Nan đề nghị.
– Em muốn giường của em cơ. Và em cũng muốn gặp Teddy. - Rob buồn
bã thốt lên.
– Chị nghĩ mẹ em sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta đâu. - Nan nói vì
em bắt đầu mất hết hi vọng. - Trời tối quá nên bà sẽ không thể nhìn thấy