NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 156

– Em cũng vậy. Nhưng không sao, mẹ sẽ vẫn yêu em. - Rob bám vào tấm

ván cứu hộ cuối cùng đó đáp.

– Chị đói lắm. Hay là chúng ta ăn dâu đi? - Nan đề nghị.
– Em không thể ăn dâu của em được. Em đã nói sẽ giữ lại tất cả cho mẹ.
– Em sẽ phải ăn chúng nếu không ai đến đây tìm chúng ta. Nếu phải ở

đây nhiều ngày, chúng ta sẽ ăn hết dâu ở cánh đồng này và sau đó chúng ta
sẽ chết đói. - Nan buồn bã thêm vào.

– Em sẽ ăn rễ cây. Anh Dan đã giải thích cho em là mấy con sóc ăn rễ

cây. Và em rất thích đào bới. - Rob đáp, hoàn toàn không thấy hấp dẫn bởi ý
tưởng chết đói.

– Phải. Và chúng ta sẽ bắt ếch và nướng chúng. Bố chị có ăn ếch một vài

lần và ông bảo, không tồi lắm. - Nan nói thêm.

– Thế chúng ta làm thế nào để nướng mấy con ếch? Chúng ta không có gì

để nhóm lửa.

– Chị không biết. Lần sau, chị sẽ mang theo diêm.
– Chúng ta có thể nhóm lửa bằng mấy con đom đóm không? - Rob hỏi

khi nhìn mấy con đang bay trong đồng cỏ.

– Chúng ta thử đi!
Chúng trải qua năm phút để bắt mấy con côn trùng đó và cố nhóm lửa với

một nhánh cây nhỏ mà không được.

– Mẹ của em sẽ đến. - Rob nói sau một lúc im lặng và chúng nhìn các vì

sao, hít thở mùi rơm lắng nghe bản nhạc đêm của mấy con côn trùng.

– Chị tự hỏi không biết Chúa tạo ra ban đêm để làm gì. Ban ngày dễ chịu

hơn nhiều. - Nan nói suy tư.

– Để ngủ. - Rob nói, ngáp.
– Vậy thì chúng ta hãy ngủ? - Nan đề nghị.
– Em muốn giường của em cơ. Và em cũng muốn gặp Teddy. - Rob buồn

bã thốt lên.

– Chị nghĩ mẹ em sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta đâu. - Nan nói vì

em bắt đầu mất hết hi vọng. - Trời tối quá nên bà sẽ không thể nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.