NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 161

Trong khi đó, Dan chăm lo cho Nan với một sự tận tình như với Teddy.

Cậu dỗ dành, lau nước mắt cho em. Thật tốt biết bao khi nhìn thấy một
gương mặt bạn bè và ngả vào đôi tay mạnh mẽ đang dìu ta đi sau khi đã trải
qua những giờ phút lo sợ khủng khiếp.

– Tội nghiệp cô bé, đừng khóc! Mọi thứ đều ổn rồi, không ai mắng con

đâu. - Bà Jo nói, ôm lấy Nan.

– Đó là lỗi của con, nhưng con thật hối hận. Con đã cố chăm lo cho em,

con đã đắp cho em, con đã để cho em ngủ và con không ăn dâu của em, mặc
dù con rất đói. Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, không bao giờ, con xin
hứa! - Nan khóc thật to, đầy hối hận và biết ơn.

– Chúng ta hãy gọi mấy người kia và trở về nhà! - Bà Jo nói.
Dan nghiêng người qua bức tường, vui mừng hét lên:
– Tìm thấy rồi!
Và tiếng em lan đi khắp đồng cỏ. Các ngọn đèn tụ lại quanh nhóm người

nhỏ, giữa đám dương xỉ. Bao nhiêu là nụ hôn, những cái ôm và nước mắt!

Họ đi về nhà. Franz đi trước để báo tin vui. Dan và Toby dẫn đầu; rồi đến

Nan trong đôi tay của chú Silas và chú thấy đây là một món hành lí thật giá
trị. Ông Bhaer nhất định đòi phải chính ông bế cậu bé Rob, người đang
chuyện trò vui vẻ và cảm thấy mình là anh hùng của đêm ấy. Còn mẹ của em
thì không chán khi nghe em lặp lại câu: Con biết là mẹ sẽ đến mà! Bà ăn
mấy quả dâu mà em đút, vì em đã hái chúng cho bà mà.

Trăng lên cao đúng lúc họ về đến con đường lớn dẫn vào nhà. Tất cả các

cậu bé ra đón họ và mấy con cừu đi lạc đã được đưa về chuồng. Tất cả chạy
vào nhà ăn, vì hai đứa bé được thoát nạn đòi ăn. Người ta cho chúng ăn bánh
mì và sữa. Chẳng mấy chốc đầu óc Nan tỉnh táo lại. Và em kể lại cuộc phiêu
lưu của hai đứa. Rob, bỗng dưng ngừng ăn, đặt thìa xuống và thét lên tuyệt
vọng.

– Vì sao con khóc, cưng của mẹ? - Mẹ em hỏi và bà không rời mắt khỏi

em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.