NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 162

– Con khóc vì con đi lạc. - Rob rống lên, cố nhỏ một giọt nước mắt

không chịu chảy ra.

– Nhưng chúng ta đã tìm thấy con rồi! Nan nói ngoài đồng cỏ con đã

không khóc, mẹ thật hãnh diện vì con đã can đảm.

– Con sợ quá nên không có thời gian để khóc. Nhưng bây giờ con muốn

khóc, vì con rất ghét bị đi lạc!

Rob giải thích, miệng đầy thức ăn và em rất buồn ngủ.
Mấy cậu bé bật cười lây sang cả Rob, sau khi ngạc nhiên nhìn mọi người,

em cũng bắt đầu cười và dùng thìa gõ mạnh lên bàn một cách vui vẻ, như
thể em thích trò đùa đó.

– Mười giờ rồi! Tất cả lên giường! - Ông Bhaer nói.
– Và chúng ta hãy cảm ơn Chúa là đêm nay tất cả các giường đều có

người ngủ! - Bà Bhaer nói thêm, nhìn Nan và Rob.

– Tội nghiệp bác Jo, bác ấy mệt quá nên cũng rất muốn được bế. - Franz

nói và choàng tay qua vai bà.

– Chúng ta hãy làm một chiếc ghế cho bà đi. - Tommy đề nghị.
– Không đâu, cảm ơn các con. Nhưng ta rất muốn có một đôi vai để tựa

vào.

– Con! Con!
Mấy cậu bé chen nhau quanh bà Bhaer vì gương mặt tái nhợt của bà khiến

chúng cảm động. Vì thấy lũ trẻ xem việc này là một vinh dự, bà Jo chọn cậu
bé xứng đáng nhất. Không có ai phản đối cả khi bà vòng tay qua đôi vai rắn
chắc của Dan.

– Chính cậu bé đã tìm thấy bọn trẻ, vì vậy ta nghĩ cậu cũng có thể giúp ta.
Thế là Dan đã được trả ơn xứng đáng cho sự tận tình của cậu, không

những vì cậu được chọn, mà còn vì bà Jo đã nói, từ tận đáy lòng, khi cậu
tạm biệt bà nơi ngưỡng cửa:

– Chúc ngủ ngon con trai. Cầu Chúa ban phước lành cho con!
– Ồ! Con mong được như thế biết bao. - Dan đáp và nhờ cơn nguy hiểm

hai người đã xích lại gần nhau. Cậu cảm thấy gần gũi bà hơn bao giờ hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.