NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 186

– Bạn ấy chưa bao giờ mượn xu nào của cháu cả. - Tommy thốt lên, vẻ sợ

hãi, vì cậu có thể tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra.

– Có thể cậu ấy đã lấy mà không hỏi. - Ned nói.
– Chúng ta đã đi đến một tình trạng không thể chịu đựng được nữa. Phải

làm cho ra lẽ thôi. Dan, cháu đã đặt đồng đô-la đó trở lại nhà chứa rơm hồi
sáng nay phải không? - ông Bhaer hỏi.

Dan nhìn thẳng vào mắt ông và trả lời bình tĩnh:
– Vâng.
Những tiếng thì thầm vang khắp quanh bàn; Tommy làm đổ bát sữa.

Daisy thốt lên:

– Cháu biết rõ không phải Nat mà!
Nan bắt đầu khóc. Bà Jo đi ra khỏi phòng, thất vọng, buồn và xấu hổ. Dan

không thể chịu đựng điều đó. Cậu giấu mặt trong đôi tay một lúc, lắc vai
như thể cậu mang một gánh nặng và nói với giọng cậu hay nói khi mới đến
Plumfield:

– Chính cháu đấy! Giờ thì làm gì với cháu cũng được, nhưng cháu sẽ

không nói gì nữa.

– Cháu cũng sẽ không nói là cháu lấy làm tiếc à? - Ông Bhaer bàng

hoàng hỏi vì sự thay đổi bất ngờ của cậu bé.

– Cháu không hối hận gì cả.
– Tớ tha lỗi cho cậu, mà không cần cậu xin lỗi. - Tommy nói vì cậu thấy

thật khó khăn khi nghĩ cậu bé Dan can đảm là thủ phạm hơn là cậu Nat rụt
rè.

– Tớ không muốn ai tha thứ cho tớ cả. - Dan đáp giọng cục cằn.
– Có lẽ cháu sẽ muốn khi đã bình tĩnh nghĩ lại. Bây giờ ta không nói với

cháu sự thất vọng của ta, nhưng ta sẽ nói chuyện riêng với cháu trong phòng.

– Sẽ không thay đổi gì đâu. - Dan nói, cố làm vẻ thách thức.
Nhưng không còn thách thức nào khi cái nhìn của cậu dừng lại trên gương

mặt buồn của ông Bhaer. Dan rời khỏi phòng. Sẽ tốt cho cậu nếu cậu ở lại.
Các chàng trai nói thật tốt về cậu có thể khiến cậu cảm động. Không ai vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.