NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 194

– Phù! Làm sao cậu chịu được các dải băng hôi hám, mấy mớ thuốc ghê

tởm, dầu xổ và các loại si rô? - Daisy thốt lên với một cái rùng mình.

– Tớ sẽ không phải uống các thứ đó nên không sao. Vả lại mấy thứ đó

chữa trị cho mọi người và tớ thích chữa trị cho họ. Món trà hoa xôn của tớ
đã trị được bệnh đau đầu của bà Bhaer và đã làm cho cơn đau răng của Ned
biến mất sau năm tiếng đồng hồ!

– Thế cậu có thể đặt ống vác hơi, cưa chân và nhổ răng không? - Daisy

hỏi và run sợ khi nghĩ đến tất cả những công việc đó.

– Có, tớ sẽ biết làm tất cả những việc đó. Nếu mọi người bị cắt ra từng

miếng nhỏ thì tớ sẽ sửa chữa lại. Ông nội tớ ngày trước là bác sĩ; tớ đã nhìn
thấy ông khâu một vết đứt to trên má của một người đàn ông; tớ đã cầm
miếng bọt biển và tớ không sợ tí nào. Ông nội nói tớ là một cô bé can đảm.

– Thế cậu làm thế nào vậy? Tớ thương những người bệnh và tớ thích

chăm lo cho họ, nhưng chân tớ run khiến tớ bỏ chạy. - Daisy thở dài.

– Thế thì cậu không thể làm y tá và chăm sóc các bệnh nhân sau khi tớ đã

cắt chân họ. - Nan nói, và con đường sự nghiệp của em rõ ràng sẽ rất anh
hùng.

– Hú! Nan, em đang ở đâu? - Một tiếng gọi từ dưới gốc cây.
– Chúng em đang ở đây!
– Ui da! Ui da! - Tiếng nói tiếp tục.
Emil xuất hiện, một bàn tay bị thương và mặt nhăn nhó vì đau.
– Chuyện gì vậy? - Daisy thốt lên lo lắng.
– Anh bị một cái dằm to ở ngón cái. Em có thể lấy ra cho anh được

không?

– Nó đâm vào sâu quá và em không có cái gì ở đây để lấy ra. - Nan vừa

nói vừa xem xét ngón cái với vẻ quan tâm.

– Hãy dùng cái kim ghim này. - Emil nói nhanh.
– Không đâu, kim to quá và không có đầu nhọn.
Daisy cho tay vào túi và lấy ra một bộ đồ thêu nhỏ thật xinh với bốn cái

kim khâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.