NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 232

Chương 19

John Brooke

– Demi, dậy đi con! Dì có chuyện muốn nói với con!
– Con vừa mới ngủ! Chưa sáng mà. - Demi nói khi bị quấy rầy trong giấc

ngủ.

– Mới có mười giờ thôi, nhưng bố con bị ốm và con phải đến thăm ông.

Ôi bé John của dì, bé John đáng thương của dì!

Dì Jo đặt đầu xuống gối, cố nén một tiếng nấc khiến cho Demi tỉnh hẳn,

lòng đầy lo sợ. Cậu không hiểu vì sao dì Jo gọi cậu là John và không hiểu vì
sao dì lại khóc như thể bỗng nhiên cậu bị mất đi thứ gì đó và sẽ trơ trọi. Cậu
quàng tay qua cổ dì mà không nói gì cả. Bà Jo bình tĩnh lại ngay, vừa nói
vừa hôn cậu thật trìu mến:

– Chúng ta đến để từ giã bố con, con yêu. Không thể chậm trễ được. Hãy

mặc quần áo vào nhanh lên và đến phòng của dì. Dì đi lo cho Daisy đây.

– Vâng, con đến ngay.
Ngay khi dì rời khỏi phòng, cậu bé Demi nhảy ra khỏi giường, mặc quần

áo như trong mơ và băng qua ngôi nhà im ắng. Cậu cảm thấy có chuyện
kinh khủng sẽ xảy ra, thứ sẽ tách rời cậu với mấy cậu bé khác một thời gian
và làm cho thế giới thành tăm tối. Một chiếc xe do ông Laurie gửi đến đang
chờ trước cửa. Đến lượt Daisy cũng đã sẵn sàng; suốt chặng hành trình vào
thị trấn, dọc theo mấy con đường tối thui, hai anh em nắm tay nhau, trong
khi chú và dì chúng im lặng.

Ngoài Franz và Emil ra không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi sáng khi

mấy cậu bé xuống nhà, chúng cảm thấy bị lạc lõng như thể ngôi nhà bị bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.