NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 249

thể chịu đựng được nữa khi nhìn thấy nó đau đớn. Ta đã làm việc đó vì tốt
cho nó, và ta tin chắc nó đã tha thứ cho ta.

– Thế bác đã làm gì? - Emil hỏi.
Chú Silas có vẻ xúc động khiến Daisy đứng lên và đến đặt bàn tay bé nhỏ

của em trên đầu gối chú.

– Ta đã bắn một phát vào đầu nó. Và khi nhìn thấy nó bình thản, thì ta

cảm thấy hạnh phúc. Ta không xấu hổ khi nói ra điều này, ta đã ôm cổ nó và
khóc như một đứa trẻ! Ta không biết là mình lại có thể ngốc đến thế.

Chú Silas lau mắt với cánh tay áo, cảm động vì tiếng nấc cố nén của

Daisy, hơn là nghĩ đến con ngựa yêu của mình.

– Cháu thích có được một chú ngựa như thế. - Dan nói khẽ sau một lúc

im lặng.

– Còn người lính phe địch, ông ấy cũng chết chứ?
– Không phải ngay lúc đó. Chúng ta đã ở đấy suốt cả ngày, nhưng buổi

chiều hôm đó người ta đã đến đưa ta đi, nhưng ta biết mình còn đủ sức để
chờ đợi thêm nữa. Người lính bên phe địch ít may mắn hơn, vì thế họ đã
mang anh ta đi trước. Anh ta chỉ còn đủ sức đưa tay ra cho ta và nói: “Cảm
ơn bạn!” Đó là những lời cuối cùng của anh ấy. Anh ấy đã chết một giờ sau
đó tại bệnh xá.

– Chắc là chú hạnh phúc lắm vì đã xử sự tốt với ông ấy! - Demi nói, rất

ấn tượng vì câu chuyện.

– Phải, điều này khiến ta thật vui khi nghĩ đến thời gian ta đã trải qua,

đầu gối lên cổ Major, nhìn mặt trăng đang lên và chờ đợi người ta đến đưa
đi. Ta rất muốn chôn cất con vật đáng thương một cách tử tế, nhưng không
được. Thế là ta cắt bờm của nó. Các cháu có muốn xem không?

– Ồ có! Chúng cháu xin chú đấy! - Daisy nói và lau nước mắt để nhìn rõ

hơn.

Chú Silas lấy trong túi ra một cái ví cũ và rút ra một mảnh giấy màu nâu

trong có gói một mớ bờm màu trắng. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn, không thấy
có gì là buồn cười trong tình yêu của chú Silas dành cho con ngựa Major.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.