NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 250

– Đây là một câu chuyện tuyệt vời, cháu rất thích, nhưng nó làm cho

cháu khóc. Cảm ơn chú Silas thật nhiều. - Daisy nói và giúp chú cất di vật
quý báu của mình, trong khi Nan cho bắp rang nở bung vào đầy cái túi của
chú.

Chú Silas đi khỏi. Nhóm trẻ bàn tán về câu chuyện trong khi chờ đợi nạn

nhân kế tiếp. Đó chính là bà Jo: bà muốn lấy số đo của Nan cho một cái tạp
dề mới. Chúng để cho bà bước vào rồi chúng đổ xô về phía bà và kể cho bà
nghe về luật lệ mới đang được áp dụng trong phòng này. Điều này khiến bà
rất vui thích và bà chấp nhận tuân theo luật ngay không phản đối; bà đã nghe
thấy những tiếng nói vui vẻ và muốn nhập với bọn trẻ để quên đi một lúc nỗi
buồn phiền. Nhưng bà không có cảm hứng ngay lúc đó, vì quá bất thình
lình.

– Ta có thể kể cho các con nghe gì đây? - Bà hỏi.
– Về mấy cậu bé! - Mấy đứa trẻ đồng thanh.
– Được rồi! Ta sẽ kể cho các con nghe chuyện gì đã xảy ra tại một trường

học có nhiều cậu bé và một cô giáo duy nhất. Một hôm cô giáo đó làm bánh
táo cho tất cả mọi người, nhưng khi dọn bánh ra bà phát hiện ai đó đã ăn hết
hoa quả trên mấy chiếc bánh. “Ai có thể làm việc đó nhỉ?” Cô giáo không
thể biết được, vì các cậu bé đã quả quyết là không phải chúng. Nhưng trong
đêm, bà nghe thấy có ai đó đang rên. Bà liền dậy để xem việc gì xảy ra: một
trong số các cậu bị đau bụng dữ dội và cậu này thú thật với bà: “Chính cháu
đã ăn tất cả hoa quả và cháu xin lỗi cô trước khi cháu chết.” Điều mà dì
muốn nói với các con qua câu chuyện này là, của phi nghĩa không bao giờ
đem lại lợi ích cho ta, có phải không?

– Đúng như vậy.
– Và câu chuyện kết thúc như vậy sao?
– Không hoàn toàn như vậy.
Bà Jo không thể kể tiếp vì cửa mở và Rob bước vào.
– Con làm gì ở đây, cậu bé láu lỉnh kia? - Mẹ em hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.