NHỮNG CHÀNG TRAI XẤU TÍNH - Trang 104

Tôi đau. Nhưng tôi không giận Biền, chỉ tiếc hùi hụi. Nó đã xui tôi rủ
Quỳnh Như đi ăn phở để phục "mê hồn hương" nhưng tôi không
dám. Nếu tôi bạo gan, ngày nào cũng là "ngày của tôi", còn khuya
mới tới lượt Biền.

Bụng làm dạ chịu, tôi chỉ biết trách tôi. Và hy vọng mỗi một điều: tối
nay Quỳnh Như sẽ xơi thật nhiều thịt, chén thật nhiều mỡ, nhiều gấp
đôi ngày thường, để chiều mai nó vẫn tiếp tục thân cận với tôi. Đúng
theo tuần tự trước nay nó đã hoài công sắp xếp.

Tiếng Biền tiếp tục vang lên bên tai tôi, giọng đắc thắng:

- Khi tao đã "hóa giải" được "công phu" của nó rồi, chắc chắn nó sẽ
thuộc về tao...

Vẻ hả hê của Biền khiến tôi muốn lộn ruột. Nó lại không chịu "tốp";,
cứ lải nhải suốt. Tôi dốc nguyên hũ đường trên bàn vào ly cà phê,
uống vẫn thấy đắng ngắt.

Ba hoa xích đế đã đời, Biền mới chịu chở tôi về nhà. Trước khi chia
tao, nó còn nheo mắt "làm thơ":

- Ngày mai sẽ là một ngày kỳ diệu !

Đêm đó, tôi trắng mắt. Có lẽ tôi cũng nôn nao chờ đợi cái ngày kỳ
diệu đó không kém gì Biền. Tôi muốn biết hai đĩa chè chuối trên
đường Điện Biên Phủ kia có quả thực khiến Quỳnh Như thay đổi thói
quen tình cảm không. Và nó sẽ quyết định số phận tôi như thế nào
để tôi khỏi đâm đầu suống hồ theo tiếng gọi của Hà Bá.

Chiều hôm sau, lòng thấp thỏm, tôi lẽo đẽo theo Biền vào hồ bơi.
Thường thường vào những "ngày của tôi", Biền có thói quen đi tụt lại
phía sau để khỏi chứng kiến cảnh tôi và Quỳnh Như "âu yếm" chào
hỏi nhau. Nhưng bữa nay nó hăm hở xông lên trước. "Gài" hai đĩa
chè vô bao tử Quỳnh Như như đặc công "gài" mìn. Biền cho phép
mình xung phong ào ạt.

Quỳnh Như đã tới trước tự bao giờ. Nó mặc đồ tắm ngồi bên mép hồ,
thõng chân xuống nước, tóc dính bết vào vai, có lẽ vừa từ dưới hồ
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.